Tổng tài ngốc nghếch của nhà ai?

Chương 29


"Không phải có gì không tốt.." Thức ăn cũng được bày ra trước mặt Hạ Lam, cô nhìn hai mảng đối lập trên bàn mà không nhịn được cảm thán. Ông chủ Minh, vì sao tôi là khách tôi gọi đủ thứ la liệt, ông là chủ lại chỉ đơn giản một vài thứ? "Sao cậu ăn ít vậy?"

"Cô chẳng quan tâm đến chồng mình gì hết!" Văn Minh cười ẩn ý, châm chọc lên tiếng "Tôi có bệnh, một số thứ không nên ăn!"

"Xin lỗi.."

"Này Hạ Lam!" Văn Minh không chờ cô ngại ngùng xong, đã vội vàng lên tiếng cắt ngang "Có muốn tìm gia đình của cô không? Nếu trước đây cô là linh hồn, chắc cũng có nhà của mình chứ nhỉ?"

"Cậu nói cái gì?"

"Tôi bảo, cô có muốn tìm lại người nhà của cô không?" Văn Minh kiên nhẫn nói "Người nhà thật sự của linh hồn này, không phải của Nguyễn Hạ Lam đâu!"

Dĩ nhiên với một người sống lâu trong giới thượng lưu giống như Hạ Lam, thì trên bàn ăn bất kể sóng gió gì diễn ra cũng không thể làm cô rớt dao nĩa! Hơi sững lại một vài giây, Hạ Lam buông đồ trên tay về đúng nơi quy định, lấy khăn lau qua khóe miệng một cái. Cô vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp một đôi mắt đen thẳm đầy ẩn ý, tựa như muốn cố gắng tìm tòi thứ gì trên khuôn mặt cô.

Ầy, Trịnh Văn Minh, nói thật anh mà tìm được gia đình của tôi ở cái thế giới này nhất định tôi sẽ quỳ liếm anh một phát!

Hừ, làm như chị đây chưa thử qua, đừng nói cái gì mà cả Hạ gia to lớn, đến một chút dấu tích từng tồn tại cũng không hề có!
Đây chỉ đơn giản là một cuốn sách, một thế giới song song được hình thành dựa trên sự tưởng tượng của người khác mà thôi! Trịnh Văn Minh, cậu nghĩ gì mà cho rằng một tác giả trẻ đến cả lô gic còn không xác định được rõ đủ khả năng sao chép gia đình của tôi vào đây?

"Họ sống ở thế giới khác, cậu muốn cũng không thể tìm đâu!" Hạ Lam nhướn đuôi mày, chậm rãi nói từng từ một "Hơn nữa tôi nghĩ mình cũng không dám phiền cậu tìm giúp!"

"Ra là cô và Nguyễn Hạ Lam cùng là cô nhi?" Văn Minh cũng dừng tay, nheo mắt nhìn lại cô "Sao không nhờ tôi, tôi đang là chồng cô đấy!"

"Không thể nói như vậy.." Hạ Lam đen mặt muốn phản bác, gia đình cô vẫn sống, có điều không chung thời điểm với hai người mà thôi. Cơ mà cái kiểu giải thích lằng nhằng này.. thôi đi, lười lắm! "Cậu dùng chữ chồng mượt ghê! Trịnh Văn Minh, làm như tôi không biết cậu đang nghĩ gì!"

"Đoán thử xem sao!"

"Linh hồn thì khó điều tra gốc rễ lắm nhỉ?" Hạ Lam nhếch môi đè thấp giọng, đúng lúc bên kia nhạc công violon đang kéo đến cao trào, réo rắt, du dương.. "Cậu đa nghi như vậy có thấy mệt lắm không? Hơn nữa chúng ta hợp tác, nếu nói lo lắng, có lẽ tôi mới là người nên lo lắng!"

"Vì điều gì?"

"Cậu xem.." Cô đưa ngón tay nhỏ chỉ một lượt quanh phòng "Một kẻ ngốc có thể tự mình gây dựng sự nghiệp lớn thế này à? Chắc chắn trước tôi đã từng có người hợp tác giúp đỡ cậu rồi! Bây giờ người đó ở đâu? Để bảo vệ bí mật của cậu, có khi nào đã.."

"..."

Không khí trong phòng giảm thấp, giữa mùa hè mà Hạ Lam có thể lơ mơ nhận ra lông tơ sau gáy mình dựng đứng. Đôi mắt đen của Văn Minh xoáy thật sâu vào cô, ánh nhìn đáng sợ như muốn lột trần một lớp da của cô xuống, lôi kéo linh hồn cô ra mà hành hạ.

Cái liếc mắt tùy ý ấy không đơn thuần chỉ là tò mò, song ẩn ý trong đôi mắt ấy là gì, Hạ Lam thật sự không hiểu..



*Bắt đầu từ chương sau sẽ có rất nhiều thay đổi. Các nàng có thể bắt gặp hàng loạt lỗi lô gic trong cách viết của ta, thiếu sót trong sự suy luận hoặc không nhất quán trong suy nghĩ của một số nhân vật.. Hi vọng các nàng đừng chán bỏ truyện mà cố gắng góp ý để ta hoàn thiện "Tổng tài ngốc nghếch.."

Chân thành cảm ơn các tình yêu đã đồng hành với ta trong suốt 1 tháng qua.

*Gởi ngàn nụ hôn* 💕💕💕💕
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status