Trấn hồn

Chương 29

Gió lớn trong lòng núi mới vừa rồi tạm ngừng lúc này lại dường như sống dậy, chỉ trong chớp mắt đã cuộn tuyết trắng trên mặt đất lên thật cao, quất vào mặt vào người y như dao sắc, trong khoảnh khắc trùm phủ lên bóng dáng cao gầy của Triệu Vân Lan, trời đất đổi sắc, ánh sáng của ngọn đèn pin yếu ớt giống như đốm lửa đom đóm lập lòe.

Hai mươi phút sau, y vẫn chưa trở lại, Thẩm Nguy rốt cục đứng ngồi không yên.

“Đừng lộn xộn, cũng đừng xuống xe.” Hắn nói với học sinh, “Đưa đèn pin cho thầy, thầy ra ngoài tìm y, lập tức sẽ trở về.”

“Thầy,” Nữ đội trưởng gọi hắn, lo lắng hỏi, “Có thể xảy ra chuyện gì hay không?”

Thẩm Nguy dừng lại một chút, dưới ánh sáng nhạt nhòa, hết thảy nơi hắn dường như đều ẩn khuất dưới đôi mắt kính, nhìn không ra một tia manh mối, một lát sau, hắn dùng cái loại thanh âm chậm rãi mà nhu hòa cố hữu của mình, nhẹ nhàng đáp: “Sẽ không, ngay trong tầm mắt của thầy, y có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

Nói xong, hắn khoác thêm áo, đẩy mở cửa xe, bước xuống.

Nữ đội trưởng sửng sốt một lúc lâu, không đầu không đuôi nói với nhóc kính mắt bên cạnh: “Ý tớ không phải cái đó, tớ chỉ muốn nói có phải đoạn đường phía trước xảy ra chuyện gì, không thể đi được hay không thôi.”

Nhóc kính mắt: “…… Tớ biết.”

Hai học sinh hai mặt nhìn nhau một lát, trong thời điểm kinh khủng này, họ cảm thấy mình hình như đã biết một chuyện gì đó…ừm, không nên biết nha.

Tiếng chim kêu khàn đục vang lên bên tai, Thẩm Nguy dùng sức lau lau đôi mắt kính đã bị gió tuyết phủ mờ, ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện giữa đất tuyết mênh mông không có điểm dừng, không ngờ lại có một con chim đứng đó.

Nó tựa hồ là một con quạ đen, lại to hơn quạ đen bình thường rất nhiều, cái đuôi dài lớn xòa ra sau người, đôi mắt đỏ rực màu máu nhìn thẳng vào hắn, không hề sợ người, thoạt nhìn không có một chút bộ dạng bị dọa, ngược lại rất có hứng thú mà đánh giá Thẩm Nguy.

Thẩm Nguy gian nan đi về phía trước vài bước, con chim lẳng lặng nhìn hắn một hồi, rồi sau đó ngửa đầu kêu to, kêu xong như vậy, lại nhắm mắt lại, yên lặng cúi đầu, mỏ chim cơ hồ chạm đất như thể đang phúng điếu cho ai đó.

Gió lớn cuốn vụn tuyết tạo nên trước mắt một bức màn dày, có lẽ thời gian chưa qua bao lâu, Thẩm Nguy đã có cảm giác bị giá lạnh làm cho tê rần, không phải cứng ngắc, mà là chết lặng ____ giống như máu trong cơ thể không chảy nổi, đầu dây thần kinh cũng kết thành băng.

Nhưng mà, Thẩm Nguy lại giống như kì tích, dùng khứu giác đã đông cứng nhận ra một loại mùi ẩn trong tuyết trắng, tựa như mùi hôi thối, lại không làm ngạt người, giống như có thứ ô uế nào bị chôn sâu dưới tuyết.

Hắn dừng lại, gắt gao nhìn chằm chằm khối tuyết trắng trước mắt, trên mặt tuyết nổi lên một khối không dễ phát hiện, cực nhanh chạy tới đỉnh núi.

Trên mặt đất có cái gì đó vừa lướt qua!

Thẩm Nguy trong đầu trống rỗng, trong một giây lát đó, hắn cơ hồ không nhớ rõ chính mình là ai, tay buông bên người nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên vô cùng rõ rệt, quay cuồng trong đôi mắt đen sẫm của Thẩm Nguy là lệ khí khó mà miêu tả bằng lời.

Mà mặt tuyết dưới ánh nhìn của hắn, giống như đang sôi trào, không an phận bắt đầu chuyển động, động tác càng lúc càng lớn, thứ bị mai táng bên dưới dường như cũng đang sống dậy……

Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến từ sau lưng hắn.

“Không phải đã nói anh ở trong xe chờ tôi sao, sao lại ra đây?”

Thẩm Nguy giật mình, sát ý trong mắt thoắt cái tiêu tán, nhất thời có vẻ có chút mê mang, còn chưa kịp quay đầu lại, thân thể đã bị bao phủ trong cảm giác ấm áp, Triệu Vân Lan không biết là không sợ lạnh thật hay là cắn răng cậy mạnh, cởi áo khoác của mình trùm kín người Thẩm Nguy, nhiệt độ cơ thể theo lớp áo lông dê mỏng manh truyền đến người hắn.

Khuôn mặt bị giá lạnh làm cho phát xanh của Triệu Vân Lan lộ ra một nụ cười cứng ngắc mà ấm áp, “Là tới tìm tôi sao?”

“Đừng đáp lại y, không được đáp lại y!” trong lòng Thẩm Nguy có một thanh âm điên cuồng kêu gào, nhưng phảng phất bị cái gì mê hoặc, hắn không tự chủ được gật đầu.

Triệu Vân Lan cúi đầu nở nụ cười, tay quấn lên vai hắn, cơ hồ là đem Thẩm Nguy ôm vào trong ngực, chiều cao của hai người vốn không chênh lệch nhiều, cùng đi như vậy có chút vướng chân nhau, Triệu Vân Lan dứt khoát nhét đèn pin vào cổ áo, cầm lấy tay Thẩm Nguy.

Thẩm Nguy theo bản năng tránh ra, lại bị Triệu Vân Lan nắm lấy càng kiên định.

“Đừng lộn xộn.” Triệu Vân Lan ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói, “Nhìn dưới chân, cẩn thận đường trơn.”

Con chim lớn vừa rồi còn đậu ven đường trong phút chốc phóng vụt lên, xoay quanh hai vòng, rồi bay về phương xa.

Triệu Vân Lan nhìn lướt theo tầm mắt Thẩm Nguy: “Đừng nhìn, đó là chim báo tang, người già đều nói loài quạ đầu đặc biệt lớn, lông đuôi đặc biệt dài như vậy gọi là chim báo tang, chỉ khi nào có tai họa lớn giáng xuống mới nhìn thấy chúng nó, chỉ biết báo tang không báo tin mừng, là điềm xấu.”

Y không đợi Thẩm Nguy trả lời, cứ như vậy mà nhíu mày, ánh mắt lóe lên một chút, lại làm bộ như vô cùng khó hiểu, ướm hỏi mang theo nghi hoặc: “Kỳ quái thật, bát tự của anh nhẹ lắm sao? Sao lúc nào cũng gặp mấy thứ này vậy?”

“Xảy ra chuyện gì?” Thẩm Nguy hiển nhiên không muốn rối rắm vấn đề này thêm nữa, lập tức dời sự chú ý của y đi.

“À, tôi vừa xem một chút,” Triệu Vân Lan nuốt xuống nghi vấn, không dây dưa với hắn, chỉ nói, “Đêm nay chúng ta đại khái là phải kiếm chỗ qua đêm rồi, đường phía trước không thông, tôi nghi ngờ là do tuyết lở gây ra.”

Y vừa nói, vừa đưa tay kéo cửa xe, đôi tay đông cứng cơ hồ không còn sức lực, kéo hai lần không nổi.

Thẩm Nguy mở cửa xe: “Cậu vào trước đi, sưởi ấm một chút.”

Không khí ấm áp trong xe làm Triệu Vân Lan hơi choáng váng, y cau mày đè huyệt thái dương, nhận lấy một khối chocolate cô gái đưa cho: “Cái đường này từ khi mở ra đến nay đã bảy tám năm rồi, coi như một con đường nhỏ cho người dân qua lại, trên một quyển tạp chí du lịch, tôi nhớ rõ dưới núi có mấy thôn làng, vì thường xuyên có du khách tới đây nên trong thôn cũng có mấy cái nhà trọ đơn giản, nhưng đường phía trước không đi được, dưới núi trắng xóa một mảnh chẳng nhìn thấy gì, tôi dùng ống nhòm cũng chỉ miễn cưỡng thấy được mấy cái cây to bị tuyết phủ còn nhô ra mấy cái cành. Tôi nghi ngờ phía trước có tuyết lở……”

Nhóc kính mắt thật cẩn thận hỏi: “Những người vừa mới đi qua đó, có phải chính là dân làng chết vì tuyết lở hay không? Em nghe người già nói, năm đó khi Đường Sơn động đất, cũng có người thấy âm binh mượn đường như vậy đó.”

Triệu Vân Lan lắc đầu, cầm lấy di động, gọi một cuộc không biết cho ai, đơn giản nói mấy câu hỏi thăm tình hình giám sát tai nạn tại địa phương, sau đó không biết đối phương nói với y cái gì, Triệu Vân Lan càng nhíu chặt mày, cuối cùng dính sát cả vào nhau.

“Được được, cảm ơn cảm ơn, không có việc gì, chúng tôi kiên trì một đêm không thành vấn đề…… Được rồi, tôi biết phải làm gì mà.” Triệu Vân Lan nói xong, gác máy, “Giờ phiền thật rồi.”

“Thật sự là tuyết lở?”

“Ừm.” Triệu Vân Lan nói, “Tối nay vừa nhận được tin, là thảm họa thiên nhiên, nghe nói mấy thôn làng phía dưới đều bị chôn bên trong, đội cứu hộ đang nghĩ biện pháp cứu người, nhưng theo tình hình này mà xét, cơ bản là không có hi vọng còn người sống sót.”

Hai học sinh trẻ tuổi trong xe đồng thời im lặng.

Một lát sau, nữ đội trưởng hỏi: “Vậy…… Chúng ta hôm nay phải ở đâu? Trong xe sao? Điều hòa có thể mở một đêm không? Không đủ xăng thì làm sao bây giờ?”

“Xăng thì đủ dùng, nhưng tuyết lở vừa mới phát sinh, qua đêm như vậy không an toàn, phải dời đến chỗ cao hơn. Không cần phải sợ, đều đi theo tôi, đỉnh núi bên kia có một gian nhà nhỏ không biết là dùng làm gì, tôi nhìn qua ống nhòm, bên trong tuy rằng không có người nhưng tốt xấu gì cũng có nóc nhà,” Triệu Vân Lan vừa hưởng tí ấm áp, lại trùm áo xuống xe, mở cốp sau lấy ra một bao đồ ăn lớn, lại ôm ra thêm một bọc áo khoác giữ ấm ném cho những người khác, “Mặc hết quần áo vào đi, ăn thêm một chút, không ăn hết thì mang theo. Tôi gọi luôn mấy người phía sau qua đây, tí nữa đem túi ngủ và lều trại đeo trên lưng, cô bé chỉ cần ăn gì đó là được rồi, túi ngủ của em tôi giúp em lấy.”

Những người khác nhận được điện thoại của Triệu Vân Lan, rất nhanh cũng trùm áo khoác trang bị chạy lại, Thẩm Nguy vốn nhạy cảm, hắn lúc này phát hiện ra, số người đi theo… hình như dư ra một người.

Người nọ đi cuối đội hình, vẫn không lên tiếng, xem hình thể đại khái là nữ, trên người quần áo quá dày, đầu tóc mặt mũi đều che kín mít, Thẩm Nguy cũng rất khó nhận ra.

Người này vô cùng cổ quái, không biết có phải do bị lạnh cứng hay không, động tác của cô có loại rời rạc không nói nên lời.

Chúc Hồng ngẫu nhiên sẽ đi tới phía sau nói chuyện với cô ấy, cô đều chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, Thẩm Nguy còn chú ý tới, mỗi khi đầu cô cử động, bước chân sẽ không tự chủ được mà dừng lại. Quay đầu xong, mới chậm rãi nhấc bước đi tiếp, giống như ở cùng một thời điểm, thân thể cô ấy chỉ có một chỗ có thể cử động vậy.

Đang thấy kỳ quái, một bàn tay bỗng nhiên đưa lại gác lên vai hắn, mu bàn tay dán sát mặt.

Làn da Thẩm Nguy đã lạnh đến tê rần, xúc giác một lát sau mới khôi phục, hắn nhất thời cứng đơ tại trận, tránh không được mà chịu cũng không xong. Cũng may Triệu Vân Lan chỉ chạm một cái như vậy, rất nhanh đã thu tay rồi: “Sao anh lại sợ lạnh như vậy chứ?”

Thẩm Nguy: “Không, tôi không lạnh.”

“Không có cái gì, môi xanh tím cả rồi.” Triệu Vân Lan ngắt lời hắn, lại cởi cái áo gió mới khoác, không nói một lời khoác luôn lên người Thẩm Nguy.

Thẩm Nguy lắp bắp kinh hãi, một nhát chặn tay Triệu Vân Lan: “Làm cái gì vậy? Chính cậu cũng nói qua rồi còn gì? Cảm lạnh ở đây không phải là chuyện đùa đâu!”

“Tôi mặc áo lót giữ nhiệt bên trong rồi.” Triệu Vân Lan kéo cổ áo sơmi ra một chút,“Cứ cho là ở lại mấy cái nhà cũ dưới chân núi thì cũng chả ấm áp gì, sớm đã chuẩn bị tốt cả rồi, nào có ai như mấy người các anh cứ lỗ mãng thế mà xông ầm ầm lên đây cơ chứ? Mau mặc vào.”

Thẩm Nguy vẫn như cũ không chịu.

Triệu Vân Lan mềm giọng: “Nhanh lên, đừng làm người khác lo lắng.”

Thẩm Nguy thật sự đỡ không nổi kiểu giọng điệu cộng thêm ánh mắt của y như vậy, suýt nữa chạy trối chết.

Triệu Vân Lan mạnh mẽ quấn chặt áo lên người hắn rồi bước đến đằng sau: “Chú ý dưới chân, bám sát lẫn nhau, đừng buông tay, Tiểu Quách, khiêng cái đống hành lý của chị Chúc Hồng qua đây, phải biết quan sát một chút chứ, giương mắt ra nhìn là xong sao?”

Dư âm cơn giận của sếp Triệu vẫn còn vang vọng, Quách Trường Thành co rụt cổ, xám xịt yên lặng chạy tới cuối đội hình, ôm lấy đồ đạc của Chúc Hồng.

Thẩm Nguy dõi theo bóng dáng y một hồi, đưa tay lưu luyến vuốt ve nơi còn lưu lại hơi ấm từ Triệu Vân Lan, kéo kín khóa áo, sau đó ấn khẽ mặt dây chuyền trên xương quai xanh — hắn cảm giác được thứ kia dường như cũng toát ra nhiệt độ, trong băng tuyết đầy trời hiện lên vô cùng rõ ràng.

Mỏng manh như vậy, lại cho người ta thật nhiều an ủi.

Bọn họ đi bộ khoảng gần nửa giờ, mới nhìn thấy cái nhà nhỏ mà Triệu Vân Lan nói, đi lên đến nơi, lại mất thêm gần nửa giờ nữa.

Nghiêm khắc mà nói, căn nhà kia xây bằng đá, dùng gỗ làm giá đỡ, nóc nhà dùng da trâu bịt kín, chắn được gió, lại không sợ tuyết vùi.

Ngôi nhà được một khoảng sân bao quanh, xung quanh là một vòng hàng rào cũ nát cơ hồ bị tuyết lấp kín.

Nó thoạt nhìn cũ rách mà lại cô độc, đứng nơi đỉnh núi không có bóng người, một mình một bóng, yên tĩnh dọa người.

Ngay khi Triệu Vân Lan đưa tay kéo cái cổng gỗ nhỏ của ngôi nhà, Đại Khánh vốn vẫn trốn trong túi của Chúc Hồng đột nhiên vọt ra, người khác còn chưa kịp thấy kì quái con mèo này ở đâu chui ra, nó đã kêu lên một tiếng bén nhọn, lông toàn thân đều dựng lên.

Triệu Vân Lan duỗi tay mò con mèo về, vuốt vuốt lông nó, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Đại Khánh đưa ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm khoảng sân bị tuyết trắng phủ đầy, một thanh âm truyền tới từ sau lưng y.

Uông Chủy dùng giọng nói giống như thở dài nhẹ nhàng mà bảo: “Sếp triệu, Đại Khánh muốn nói cho anh, trong sân nhà này có chôn thứ gì đó.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status