Trò đùa của số phận

Chương 10


Tôi bước chân Vào trong nhà mà nghe lòng mình nặng trĩu. Bản thân chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình phải tìm cách trả thù người đàn ông mà tôi đã coi như cả mạng sống...

Cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày người đó lại coi mình như người xa lạ, chưa từng nghĩ có ngày anh ta sẽ nắm tay người con gái khác ở trên Hôn Trường. Chưa từng nghĩ vợ người đó lại không phải là tôi...

Ừ thì mạnh mẽ, nhưng nỗi đau đó mấy ai thấu hiểu được....

Tôi như Kẻ ngớ ngẩn ngồi thẫn thờ trong quán, nước mắt bỗng rơi Mặc dù không muốn.... Cho dù bên ngoài kia có biết bao nhiêu người đàn ông yêu thương tôi nhưng nói đến chuyện chấp nhận ngay là điều không thể....

Liệu tôi có nên tới nhà của Phong hay không? Tôi thực sự không đủ can đảm chứng kiến họ ân ái hạnh phúc bên nhau, thực sự không thể nào làm được điều đó....

Cái Giang với cái Huyền tranh thủ chạy vào bên trong nói chuyện với tôi, cũng may là có hai đứa chúng nó. Thế mới nói người xa lạ mình không mấy quan tâm lại quan tâm mình hơn cả người mình coi là tất cả...

- Hôm nay chị tới đó thế nào rồi, ổn không???

- Không ổn chút nào, thực sự đau lòng lắm...

- Cố lên chị...

- Nếu không cố thì biết làm thế nào nữa...

- Anh ta không xứng đâu - cái Huyền nắm lấy tay tôi rồi an ủi...

- Ừ chị biết rồi....

Cái Giang thấy tôi khóc thì đưa tay lên lau nước mắt cho tôi nó cũng mếu máo...

- hãy trở lại là chị vui vẻ của trước đây đi có được không? Đừng Khóc....

Hai đứa chúng nó ôm lấy tôi, thực sự ngay lúc này tôi rất thèm vòng tay của ba mẹ. Nhưng lại không dám nói với họ những điều mà tôi đang phải trải qua....

Tôi im lặng ở trong vòng tay hai đứa nó mà khóc, mãi sau tôi mới hỏi ý kiến chúng nó về chuyện đến nhà Phong.

- ba mẹ của Phong nói tối nay muốn mời chị đến nhà ăn cơm. Nhưng mà thằng Hoàng với mẹ của nó cũng ở đấy, chúng mày bảo chị có lên tới đó không???

Hai đứa chúng nó ra vẻ cũng suy nghĩ lâu lắm rồi mới trả lời...

- chị đi đến đó cùng anh Phong mà, Anh ấy sẽ bảo vệ chị...

- Vấn đề không phải là bảo vệ hay không? Bởi vì chẳng có ai có thể nào động chạm đến chị. Chị chỉ sợ khi nhìn thấy chúng nó hạnh phúc bên nhau lại không kiểm soát được bản thân, lúc đó vừa khổ Phong lại vừa khổ chị.

- chị đừng có suy nghĩ nhiều như thế, chị phải chứng minh cho bọn nó thấy được sự mạnh mẽ của mình...

- bây giờ chị đi shopping mua sắm đi, phải ăn mặc thật lộng lẫy vào - cái Huyền lại nói với tôi một lần nữa về chuyện ăn mặc...

Mấy chị em đang nói đến chuyện đó thì ở bên ngoài có shipper gọi, tôi đi ra thì nhận từ tay anh qua một thùng hàng, Ngạc nhiên lắm nên tôi mới nói với anh ta..

- xin lỗi nhưng tôi đâu có đặt hàng, Có sự nhầm lẫn nào không???

- người khác đặt nhưng địa chỉ giao là ở đây ạ. Chị có đúng là Nguyễn Ngọc Mai không???

- Đúng là tôi....

- gói hàng này không có thu hộ nên chị cứ nhận đi, phiền chị cho xem chứng minh thư nhân dân...

Tôi lấy chứng minh thư cho anh shipper đó xem rồi nhận gói hàng mà trong lòng không ngừng thắc mắc, nó là cái gì vậy???

Mang vào tới trong phòng thì ba chị em ngồi lại mở ra xem, cả ba cùng kinh ngạc khi thấy đó toàn là đồ trang sức quần áo và giày dép....

Có 1 chiếc váy voan nhẹ nhàng giản dị nhưng lại vô cùng sang trọng. Đôi giày cao gót gắn pha lê xung quanh nhìn rất trẻ trung năng động. Bông tai dây chuyền rồi cả vòng tay nữa, gói hàng này thực sự giá trị của nó không phải là nhỏ....

Món đồ cuối cùng tôi lấy ra từ thùng Hàng vừa nhận đó chính là một chiếc túi xách hiệu h&m. Ai là người gửi nó tới đây?

Tôi còn đang băn khoăn suy nghĩ thì có tin nhắn gửi tới qua Messenger...

- Em nhận được đồ chưa, nhớ mặc nó nhé vì chiều nay anh sẽ ghé qua đón sớm....

Những món đồ này là của Phong gửi tới, giá trị của nó lớn đến mức tôi còn chẳng bao giờ nghĩ tới là bản thân mình sẽ mua một lúc cả hơn chục triệu tiền đồ như thế này, toàn là hàng hiệu....

Bản thân chỉ là một đứa bán phở, một tháng phải lo tiền cho nhân viên, tiền thuế, rồi mua sắm các thứ trong quán. Còn cả tiền chi trả hàng ngày mua nguyên vật liệu. Cho dù cả tháng có kiếm ra vài chục triệu cũng không nghĩ là mình sẽ mua sắm những thứ đổ xa hoa này...

Tôi nhắn Tin lại cho anh ta...

- tôi có đồ rồi, anh mua mấy món này ở đâu thì mang gửi lại cho người ta đi. Giá trị lớn như thế này tôi không nhận đâu....

- nếu như em không nhận nó thì có thể đem vứt bỏ tùy ý, đồ tôi đã tặng cho em rồi thì tuyệt đối sẽ không lấy lại..

- Anh bị điên à???

- những lúc nghĩ đến em tôi mới bị điên đấy, còn bình thường tôi tỉnh táo lắm...

- .....

Tôi chẳng biết phải nói gì với anh ta nữa, còn đang loay hoay với cái đống đồ này thì anh ta lại Gửi tin nhắn tới...

- em chuẩn bị đi, một tiếng nữa tôi sẽ qua đón....

Tôi Ném cái điện thoại vào góc giường rồi nằm xuống, cái Huyền với cái Giang cũng thúc giục...

- Anh ấy đã lỡ mua rồi thì chị cứ mặc đi lần sau nói anh ấy nên hỏi ý kiến mình là được mà. Chứ Bây giờ anh ấy là đàn ông mua đồ mà đem trả lại thì chẳng còn thể diện gì nữa chị ạ. Chị nhận tấm lòng của anh ấy lần này cũng không sao đâu....

Thấy hai đứa nó nói như vậy tôi cũng tặc lưỡi cho qua một lần, Nhưng Chỉ lần này thôi chứ lần sau tôi chắc chắn sẽ nói anh ta không được phép mua những thứ đồ như thế này nữa....

Tôi mặc chiếc váy ấy, đi đôi giày ấy, đeo tất cả những đồ trang sức mà anh ta mua cho. Tôi ngắm nhìn mình trong gương, lại có chút không quen thuộc....

Con người tôi bình thường giản dị là thế mà bây giờ lại có giây phút sang trọng như thế này. Có phải tôi đã quá ngược đãi bản thân rồi hay không???

Nhớ những ngày tháng trước đây luôn dành tiền để cho thằng Hoàng đi học, đến một cái váy hàng hiệu cũng không dám mua, một đôi giày hàng hiệu cũng chẳng nghĩ đến chuyện sẽ sắm.... Thật quá bất công với bản thân rồi....

Tôi lại ngước nhìn giá trị của đống đồ trên người mình mà không khỏi lắc đầu buồn chán. Lỡ mặc lên người rồi thì thôi lấy tiền trả lại cho người đàn ông đó vậy. Đúng là quá tốn kém mà.....

Một tiếng sau anh ta tới đón thật, Tôi bước ra mà cả cái quán ngước nhìn mình. Mấy người khách quen nhưng cũng như khách lạ trầm trồ nhìn tôi. Cái Giang cái Huyền nhìn tôi mà tí nữa thì rớt cả hàm vì quá kinh ngạc....

Tôi thực sự xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ, lộng lẫy quá cũng là một cái tội thì phải....

Phong nhìn tôi lại nở nụ cười rạng rỡ, Dạo này người đàn ông đó rất hay cười, không còn cái khuôn mặt u ám như trước đây tôi đã từng thấy....

Vừa bước chân lên xe Tôi đã hỏi Phong...

- anh ghi hóa đơn tất cả những thứ đồ đã mua cho tôi ngày hôm nay đi, Tôi sẽ trả tiền....

Phong Quay lại nhìn tôi với cái nhìn chứa đầy sự khó chịu.

- thực sự muốn trả??,?

- Đúng vậy...

- cũng được, Lát nữa tôi sẽ cho em số tài khoản. Những món đồ này giá trị của nó cũng không nhiều, hơn 20 triệu thôi....

- cái gì???? Tôi lấy đâu ra nhiều tiền như thế mà trả cho anh chứ????

- nếu như cảm thấy không thể trả thì đừng trả, em chỉ cần trả cho tôi một tiếng đồng hồ thời gian rảnh mỗi ngàycủa em thôi, sẽ trừ dần vào số tiền ngày hôm nay tôi mua sắm đồ cho em. Như vậy có được không????

Tôi thấy anh ta cũng chẳng đòi hỏi quá đáng, với một phần vì tiếc hơn 20 triệu nên cũng gật đầu đồng ý, người đàn ông ấy lại cười. Chết tiệt..... Đồ đáng ghét....

Đi đến gần nhà anh ta thì bắt đầu trong lòng cảm thấy hồi hộp. Phong dắt tay tôi vào trong nhà, cái nắm tay ấy rất chặt rất ấm áp....

Khi nhìn thấy tôi thì bố mẹ thằng Hoàng, hai vợ chồng thằng Hoàng đều trố mắt nhìn....

Đặc biệt là thằng Hoàng nó nhìn tôi không chớp mắt, Chắc có lẽ thấy tôi quá xinh đẹp trong bộ đồ này hay chăng????

Bởi vì xung quanh còn có ba mẹ của Phong nữa nên nó không dám Thái độ gì? Chỉ có mẹ nó là cứ trừng mắt nhìn tôi không ngừng. Ôi tôi lại sợ quá cơ, Nếu sợ thì đã chẳng tới rồi....

Tôi chào hỏi ba mẹ của Phong rồi ngồi xuống ghế cùng họ nói chuyện. Ba của Phong thì khá thoải mái, chỉ có mẹ kế của phong là hình như không thích tôi cho lắm. Bà ấy có thích tôi hay không thì đối với tôi cũng không quan trọng, Tôi đâu có ý định làm dâu của bà ấy....

Ngồi nói chuyện một lát thì tôi xin phép xuống dưới bếp phụ cô giúp việc nấu nướng, bởi vì ngồi không thì cũng chán chứ cũng chẳng có việc gì làm. Tôi cũng không muốn mang tiếng là bản thân lười biếng khi đến nhà của Phong chơi lần đầu tiên....

Dân nấu bếp chuyên nghiệp mà nên những thứ này đối với tôi chẳng có gì là khó khăn.... Giúp việc thấy tôi nhanh nhẹn hoạt bát Lại khá siêng năng nên cũng vui vẻ trò chuyện, Cô ấy nhìn trước nhìn sau rồi nói nhỏ với tôi...

- Phong nó không ở đây nên con không cần phải để ý nhiều, cứ đối xử tốt với thằng bé là được. Còn những người khác thì chỉ cần lễ phép, không cần phải quá Nói quá nhiều cũng như để ý lấy lòng quá nhiều...

- vâng....

Tôi cũng vui vẻ vâng vâng dạ dạ trả lời cô ấy, đang nhặt hành thì Hoàng đi xuống....

- cô ra ngoài nói chuyện với tôi một lát có được không???

- anh không thấy là tôi đang bận à??? Có thời gian rảnh thì lo mà vun đắp tình cảm với vợ đi, Người Yêu Cũ như tôi không nên nói chuyện quá nhiều....

- tôi có chuyện muốn nói với cô, Nếu cô không ra thì đừng có trách tôi....

- Mày nghĩ mày làm gì được tao? Đồ vong Ân Phụ Nghĩa....

Tôi do quá tức giận mà chẳng còn kiềm chế được lời nói của mình. Nó nghĩ nó là ai mà bảo tôi làm gì tôi cũng phải làm...

Thấy tôi không nghe lời nó lập tức Nắm chặt lấy tay tôi định lôi ra ngoài, đang vùng vằng với nó ở dưới bếp thì Phong xuống.

- mau bỏ tay cô ấy ra....
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status