Trò đùa của số phận

Chương 18


Bố mẹ tôi nghe thấy tôi đưa ai đó về nhà chơi thì cũng không phản đối, nhất là họ cũng muốn biết là người mà tôi nói sẽ làm đám cưới trông hình thù như thế nào...

Dù như vậy nhưng mẹ tôi vẫn cẩn thận dặn dò.

- con còn trẻ còn rất nhiều cơ hội, không nên vì quá đau lòng mà vội vã chấp nhận lấy một người khác như vậy. Cuộc sống sau này sẽ không thể hạnh phúc được đâu...

- con biết là mẹ lo lắng, nhưng nếu bố mẹ gặp anh ấy Chắc chắn Bố mẹ cũng sẽ suy nghĩ giống như con thôi...

Tôi cảm nhận được từ đôi mắt mẹ là sự không tin tưởng, mà cũng phải thôi tin làm sao được. Bởi vì trước đây tôi cũng đã từng nói về Hoàng như thế. Thôi thì cứ để mặc cho bố mẹ tôi tự cảm nhận vậy, Phong là người tốt mà, chắc chắn Bố mẹ tôi sẽ yêu quý anh mà thôi.

Mẹ tôi bắt trong chuồng ra một con gà trống thiến, con này chắc cũng khoảng tầm gần 3 kg.

- con đến đây giữ cánh cho mẹ đi, khách đến nhà ít ra cũng phải có món thịt gà này mới được. Giờ những thứ ở ngoài chợ toàn thuốc sâu ăn không được đâu con ạ.

Bố mẹ tôi luôn cẩn thận như thế, cũng một phần do ở bây giờ đã ở quê lên luôn thích những thứ tự mình làm ra...

- Vâng thưa mẹ...

Mẹ tôi tự mình làm hết chứ cũng chẳng để cho tôi phải làm, Tôi cũng muốn phụ mẹ nhưng mẹ bảo.

- hàng ngày nấu ăn chưa chán à, hay sao mà vẫn còn muốn làm?

Tôi nghe mẹ nói như vậy thì cũng thôi, chẳng mấy khi mà được mẹ cưng chiều. Bây giờ lớn rồi phải tự mình bươn chải, đâu có còn nhỏ mà nằm trong vòng tay mẹ mà nũng nịu.

Một mình đi khắp xung quanh sân vườn nhìn ngắm, lâu lắm rồi chẳng cảm nhận được sự bình yên ở căn nhà của mình. Đến 10 giờ thì tôi thấy bóng dáng Phong vào đến cổng. Xem chừng anh cũng là một người khá thành thạo đường đi đấy chứ, chỉ có một cái địa chỉ mà đi một mạch Đến nơi chẳng cần phải gọi điện hỏi tôi một lần nào...

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần Tây Âu đen trông vô cùng đúng đắn. Vừa nhìn thấy bố mẹ tôi anh đã lễ phép gật đầu chào hỏi. Bố mẹ tôi thì nhìn anh chằm chằm kiểu dò xét, chắc ông đang muốn đánh giá con rể tương lai của mình đây mà.

- Con chào hai bác...

- Chào cậu. Mời cậu vào nhà.

Tôi bắt đầu cảm thấy căng thẳng thay cho Phong, do thái độ của bố mẹ tôi lúc này vô cùng Nghiêm nghị. Nhưng trái với biểu cảm của tôi Phong lại hoàn toàn khác, anh vô cùng bình thản giống như anh không có chút gì lo lắng vậy. Bố tôi mời anh vào nhà thì anh cũng đi vào ngay sau đó...

Tôi ngồi cạnh Phong đối diện với bố mẹ tôi, ông bà bắt đầu nhắc.

- Cậu này là ai? Con giới thiệu đi...

- Dạ thưa bố mẹ anh ấy là Phong - Bạn trai của con ạ...

Bố tôi bắt đầu nói chuyện với Phong như kiểu phỏng vấn.

- cậu Năm nay bao nhiêu tuổi?

- Dạ thưa bác Con 28 ạ.

- cậu làm công việc gì?

- Thưa bác, Con làm bác sĩ ở bệnh viện thành phố ạ.

- nhà cậu ở đâu???

- nhà con ở gần quán phở của Mai ạ.

- cậu về đây làm gì???

Câu hỏi này của bố tôi sao mà khó trả lời quá, Tôi còn đang định nói đỡ lời cho Phong thì anh đã nhanh chóng trả lời...

- con về đây trước là để chào hỏi hai bác, sau là Con muốn thưa chuyện với hai bác về chuyện con và Mai đang tìm hiểu.. Con muốn xin phép hai bác cho con được quen với Mai ạ...

Bố tôi xem chừng có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của Phong, thái độ của ông bà cũng không gay gắt như trước nữa. Mẹ Tôi rót cho Phong một ly nước trà rồi nói với anh..

- cháu uống nước đi, đi đường có mệt lắm không? Nhà bác có dễ tìm không??

- Mai có cho con địa chỉ, con hỏi thăm vài người là đến được đây thôi ạ...

Bố tôi uống hết ly nước trà rồi cũng nói với Phong.

- Thôi cậu ra ngoài đằng sau rửa chân tay đi rồi ăn cơm, cơm nấu xong xuôi đâu đấy hết rồi. Có gì thì lát nữa nói tiếp...

Tôi dẫn Phong ra đằng sau nhà để rửa tay, vừa đi Tôi vừa hỏi..

- anh có căng thẳng không???

- bố mẹ em dễ tính mà...

Xem ra thì người đàn ông này không hề cảm thấy có một chút gì đó gọi là hồi hộp Khi đến nhà bạn gái, anh tự nhiên giống như đang ở nhà mình vậy...

- Em muốn anh căng thẳng à? Hay như thế nào???

- không có.

Phong nhìn Tôi mỉm cười, chính là nụ cười tỏa nắng này khiến cho tôi bị say, nụ cười ấy thực sự quá đỗi Ấm áp, quá đỗi Diệu Kỳ...

- hai đứa tính sẽ làm đám cưới thật à???

Đang ăn cơm thì bố tôi bỗng hỏi, anh cũng vô tư trả lời...

- con thực sự rất muốn cùng Mai về chung một mái nhà, con về đây cũng là để thưa chuyện với hai bác về chuyện đó..

- Thế hai đứa quen nhau được bao lâu rồi???

Tôi nào có dám nói với bố mẹ là chỉ được có mấy ngày. Ai lại đi cưới một người đàn ông mà chỉ mới quen biết có mấy ngày đâu cơ chứ, ấy vậy mà anh lại dõng dạc nói...

- Dạ thưa bác. Con đã yêu đơn phương Mai mấy năm nay rồi ạ. Bây giờ con mới có cơ hội để được chăm sóc cho cô ấy với đúng tư cách là người yêu...

- Yêu Đơn Phương à??? Thế con Mai nó có biết không???

- Cô ấy không biết bác ạ...

Bố mẹ tôi trầm tư không nói gì nữa, tôi cũng chẳng biết phải tiếp tục câu chuyện như thế nào thì anh lại nói tiếp...

- con sẽ không hứa là sẽ cho cô ấy hạnh phúc cả đời. Bởi vì lời hứa mà không đi cùng với hành động thì nó cũng không có giá trị. Con nhất định sẽ dùng hành động để chứng minh là con có thể đem lại hạnh phúc cho em Mai. Mong hai bác gả em ấy cho con ạ...

Tôi thực sự cảm thấy có chút tủi thân bởi vì chuyện đám cưới này không phải là người ta thường sẽ cầu hôn trước khi nói ra hay sao? Nhưng tôi và Phong Thậm chí còn chưa có lấy một lần hẹn hò lãng mạn như bao nhiêu cặp đôi khác...

Ấy vậy mà bố mẹ tôi lại gật đầu đồng ý.

- hai đứa cũng lớn rồi nên chuyện này sẽ tự do hai đứa quyết định, bố mẹ không xen vào. Cũng mong là con đã thực sự trưởng thành rồi thì sẽ chịu trách nhiệm được với những lời mà mình nói ra...

Không khí bữa cơm của ngày hôm đó vô cùng nghiêm túc, vô ngủ cùng đáng sợ. Cuối cùng thì mọi chuyện cũng kết thúc trong êm đẹp, tôi và Phong lại trở về với cuộc sống bon chen hàng ngày...

Phong vẫn đi làm như bình thường, còn tôi thì vẫn vừa chăm sóc cho ba Phong vừa quản lý quán. Nhiều lúc mệt mỏi lắm, nhưng suy nghĩ thì cũng đâu làm được gì, nên tôi cố gắng luôn tỏ ra vui vẻ lạc quan để không phải ai lo lắng cho mình...

Hôm đó Phong hẹn tôi đi ăn, tôi cũng cứ nghĩ là ăn uống như bình thường thôi nên xếp công việc ở quán sớm rồi đến chỗ hẹn. khi đó là khoảng 7 Tối thì tôi có mặt ở nhà hàng mà Phong đã đặt trước. Trong lòng cũng thắc mắc là tại sao hôm nay anh lại có thời gian rảnh dành cho tôi, bởi vì thời gian này anh luôn rất bận rộn...

Tôi đến đó khoảng 10 phút vẫn thấy anh tới, gọi điện thì không liên lạc được. Tự nhiên cảm thấy lo lắng, tự nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ là có chuyện gì đó không may xảy ra với anh. Lát sau thì tôi nhận được tin nhắn.

- anh có cuộc phẫu thuật gấp em đợi anh 30 phút nữa nhé...

Tôi đọc được tin nhắn đó thì cũng yên tâm, vì là ngồi đợi anh nên hơi buồn. Tôi lấy điện thoại ra online Facebook, đang lướt bản tin thì nghe thấy tiếng cãi vã từ bàn bên cạnh, tôi quay sang nhìn còn chưa kịp biết là họ đang cãi nhau về chuyện gì thì bỗng nhiên có tiếng nhạc vang lên. Có trời mới biết là lúc đó tôi ngớ người đến mức như thế nào... Rồi chính cái người phụ nữ vừa mới cãi nhau với người đàn ông đó bước đến chỗ tôi, cô ấy nắm lấy tay tôi dẫn tôi đi vào trong nhà hàng, xung quanh tôi là những vũ công đang nhảy múa.

Tôi đi qua nơi nào thì nơi đó có hoa và nến, càng đi sâu vào trong tôi càng thấy cái nhà hàng này quá đỗi rộng lớn...

Có rất nhiều người đang nhìn tôi mỉm cười, Tôi thực sự còn chưa thể nào hiểu được chuyện gì đã xảy ra với mình.

Cho đến khi họ dẫn tôi đến trước một căn phòng, rồi thì xung quanh chỉ còn có tiếng nhạc. Tôi bỗng mường tượng ra là phía sau cánh cửa này là anh nhưng không phải.

Khi tôi mở cánh cửa ra thì thực sự tôi cảm thấy rất bất ngờ..

Ở chính giữa bức tường là một bức ảnh lớn, và người trong bức ảnh đó chính là tôi. Là tôi đang vừa nấu ăn vừa mỉm cười.

Rồi khắp xung quanh cũng đều treo những bức ảnh lớn nhỏ khác nhau, đủ biểu cảm, đủ sắc thái và tất cả đều là tôi, đều là có người chụp lén

Tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, rồi đi từ ngạc nhiên cho tới Hạnh Phúc, bất ngờ....

Có tiếng bước chân khẽ từ phía sau, tôi quay người lại thì nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của anh. Anh đang đứng đó nhìn tôi, Anh đang cười với tôi, rồi anh bước về phía tôi...

Hóa ra mấy ngày hôm nay anh bận không phải là bận công việc, mà là bận chuẩn bị những thứ này cho tôi hay sao???

Tôi nhìn thấy chiếc áo mà có lẽ tôi cũng phải mặc từ hai năm về trước rồi. Vậy là đúng như những gì anh nói, anh đã yêu đơn phương tôi cách đây mấy năm. Anh đã luôn dõi theo tôi, luôn quan tâm tôi mặc dù tôi không thèm để ý gì đến anh Cả....

Tôi hạnh phúc đến mức chẳng nói nên lời, Anh kéo tôi vào lòng ôm chặt mà Thì Thầm...

- Anh đang cần một người quản lý bản thân mình, Không biết em có thể giúp anh làm điều đó không? Đồng ý làm vợ anh nhé, kiếp này kiếp sau và mãi mãi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status