Trò đùa của số phận

Chương 3


Tôi đi vào bếp dắt chiếc xe của mẹ anh ra ngoài, vừa leo lên xe thì mẹ anh đã vội vã chạy ra, bà trừng mắt nhìn tôi...

- cô làm cái gì vậy? Cô có biết ở đây xăng xe đắt lắm không??

Mặc dù cảm thấy ngạc nhiên lắm nhưng tôi vẫn nhẹ nhàng nói với mẹ anh.

- con đi Con sẽ đổ xăng mà bác...

- tôi biết cô có tiền rồi, nên cô không cần phải khoe khoang. Nhưng ở đây là nhà quê chứ không phải là thành phố, có việc gì quan trọng người ta mới phải đi xe máy...

Theo như những gì tôi biết thì bây giờ miền quê người ta cũng tiến bộ mà, Đâu có như những gì mà mẹ anh nói. Nhưng dù vậy tôi cũng không dám mở miệng ra cãi lấy một lời, tôi vẫn nhẹ nhàng nói với mẹ anh...

- Vậy thì để con lấy xe đạp đi ạ....

- Tôi không phải khó khăn gì, Nhưng ở quê nó thế. Đúng là cô chẳng biết cái gì cả....

Tôi cũng Tự cho mình là không biết cái gì đi, để khỏi phải mất lòng mẹ anh...

Tôi dắt cái xe máy vào trong bếp rồi lấy cái xe đạp cà tàng ra ngoài, bởi vì đang mặc váy nên tôi phải đi vào trong nhà để thay quần áo khác, Chứ ở quê mà vừa đi xe đạp Lại còn mặc váy thì thực sự là rất khó...

Mẹ anh thấy tôi như vậy thì còn cố nói với theo.

- vẽ truyện, làm như đi ăn tiệc ấy mà phải thay hết bộ quần áo này đến bộ quần áo khác...

Tôi nghe mẹ Anh nói như vậy thì thực sự cảm thấy rất khó chịu, rõ ràng Thái độ của mẹ anh khi anh ở nhà là hoàn toàn khác, mà khi không có anh thì lại hoàn toàn khác...

Tôi tự đánh giá bản thân mình cũng không đến mức tồi tệ, chẳng qua là không đi học đại học thôi, mẹ anh đâu có cần phải khinh thường tôi ra mặt đến như thế...

Nhưng tất cả những thứ đó tôi đều chỉ dám nghĩ chứ không hề dám nói ra, Tôi đi ra ngoài vừa động đến Chiếc xe thì mẹ anh lại nói thêm.

- Cô đi từ từ thôi không hỏng xe, với lại đi nhanh lên nấu cơm còn để cho hai bố con nó ăn nữa..

Tôi cũng vâng vâng dạ dạ Rồi đi, vừa dắt xe ra tới cổng thì gặp anh về tới, Thực sự lúc này tôi cảm thấy rất vui mừng..

- anh chở em ra chợ một lát có được không???

- Bây giờ anh phải đi gặp bạn có việc rồi, em tự đi đi. Mà sao không lấy xe máy mà đi cho nhanh, đi xe đạp biết đến bao giờ?

Chẳng dám nói với anh là mẹ anh không cho đi xe máy, sợ hai mẹ con lại bất hòa sẽ đổi Lỗi tại tôi mất, Tôi chỉ nói với anh:

- anh chở em ra chợ một lát thôi, có được không???

- Anh đã nói là anh bận rồi mà, em đi thì đi lối này này...

Anh chỉ cho tôi lối đi ra chợ, Thực sự lúc này cảm thấy tủi thân lắm. Về quê anh không quen biết ai cả, bây giờ lại còn phải tìm đường ra chợ để mua đồ ăn nữa, thực sự chẳng có nỗi buồn nào bằng nỗi buồn nào...

Nhưng tôi cũng cố gắng khắc phục vậy, cố gắng lấy điểm trong mắt Bố Mẹ chồng tương lai vậy....

Sau khi hỏi thăm hai ba người thì tôi cũng đi ra được tới chợ, Nhưng thực sự số tôi là số con rệp hay sao ấy, vừa ra tới chợ thì xe thủng xăm, tìm mãi mới được chỗ để vá, xong thì chợ cũng đã bắt đầu vãn người...

Cố gắng chọn những thứ còn tươi ngon nhất để đem về nấu cho bố mẹ chồng tương lai và anh ăn, cũng cố gắng đạp xe với tốc độ nhanh nhất để trở về nhà...

Tôi vừa bước chân vào đến cửa còn chưa kịp lau mồ hôi thì tiếng mẹ anh đã vọng ra...

- làm ăn cái gì cũng phải nhanh nhẹn tay chân lên chứ, Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?

- Con xin lỗi bác, tại....

Tôi còn chưa kịp nói lý do cho mẹ anh nghe thì mẹ anh đã quát.

- đấy, bảo sao mà người ta vẫn phải trọng người có ăn có học. Chưa về làm dâu mà mẹ người yêu nói đã Cãi nhem nhẻm ra, thử hỏi sau này về làm dâu thì còn quá quắt đến mức nào nữa...

Tôi nghe mẹ anh nói những câu như vậy thì uất ức đến mức chỉ muốn khóc, Nhưng nếu như bây giờ bỏ về thì thực sự tôi cảm thấy rất thương anh, không muốn bố mẹ anh chỉ vì tôi mà trì triết Anh, nên tôi vẫn đi vào trong bếp để nấu ăn....

Trong lúc tôi nấu ăn thì mẹ anh cứ đi ra đi vào không biết bao nhiêu lượt, nhưng bà không hề có ý định phụ giúp tôi dù chỉ là một chút...

Nhưng tôi nghĩ đến chuyện phận làm con cái trong nhà thì không nên bắt bố mẹ chồng phải phụ mình, nên tôi đã tự mình làm hết...

Nửa tiếng sau thì cơm chín, Cũng đúng lúc bố anh và anh đi công việc về...

Bố anh Vừa ngồi xuống bàn là lập tức tỏ thái độ với tôi, dù tôi không biết là mình đã làm gì sai.. Ông vừa uống nước trà vừa nói.

- con ông Hạnh ở làng bên vừa mới lấy vợ, vợ con ông ấy là giáo viên cơ đấy, Đâu có như nhà mình...

Bố anh lại bắt đầu động chạm đến chuyện tôi không học đại học đây mà, mặc dù tôi biết rõ như thế nhưng tôi cũng không dám cãi lại.

Nhưng điều đáng nói ở đây là anh cũng không hề nói bất cứ một câu nào, không hề lên tiếng bênh vực cho tôi.

Tôi đi xuống bếp rồi dọn cơm lên, bố anh ngồi xuống mâm cơm Bắt đầu lấy đũa gẩy gẩy mấy con tôm lên, khó chịu nhìn tôi..

- Chị mua tôm chết đấy à, đầu của nó đâu hết rồi????

Tôi thực sự cảm thấy khá Kinh ngạc vì những lời mà bố anh vừa nói, rõ ràng là tôi đã cố gắng chọn những con tôm tươi nhất, nhưng bởi vì là chợ đã về buổi trưa nên nó mới thành ra như vậy...

Tôi còn chưa kịp phân trần với bố anh thì anh đã quắc mắt nhìn tôi.

- Em thực sự mua tôm chết về cho bố mẹ anh ăn hay sao??

Tôi nhìn anh nước mắt bắt đầu rơi xuống, anh không nói không rằng mà đưa tay hất mâm cơm rơi xuống dưới đất vỡ tan tành...

Choang....

Tiếng bát vỡ nát cũng như lòng tôi lúc này, thực sự hành động của anh khiến cho tôi vừa cảm thấy đau đớn vừa cảm thấy thất vọng....

Tôi lập tức lấy quần áo rồi bỏ về, anh cũng không hề chạy theo tôi... Và từ lúc tôi về cũng không thể gọi bất cứ một cuộc điện thoại nào....

Tôi về đến cửa hàng thì tất cả mọi người khi nhìn thấy tôi lập tức im lặng, bởi vì nhìn qua thì cũng biết là tôi đang giận dữ đến mức như thế nào....

Khách quen thì coi như không nhìn thấy, khách lạ thì bắt đầu cảm thấy khó chịu.... Nhân viên thì Đứa nọ nhìn đứa kia rồi tái mặt.....

Tôi đi Một mạch lên trên phòng, Tôi không muốn chỉ vì thái độ lúc này của tôi mà khiến cho quán mất khách....

Lúc này ở trên phòng chỉ có một mình tôi, Tôi muốn khóc, muốn gào thét, muốn vứt bỏ tất cả....

Tại sao người đàn ông tôi yêu thương nhất trên đời này lại có thể có hành động như thế?

Tại sao người đàn ông tôi yêu thương nhất lại không một lần Đứng ra bảo vệ tôi trước bố mẹ của anh???

Tại sao bố mẹ anh lại có thể khinh thường tôi đến mức như thế?

Đúng là tôi là một đứa thất học, nhưng thử hỏi nếu như không có một đứa thất học như tôi thì con của ông bà ấy có được nhàn nhã mà tốt nghiệp đại học hay không???

Dù là tiền anh đi học không phải là do tôi hoàn toàn bỏ ra, nhưng tôi cũng đã phụ cấp cho anh rất nhiều mà....

Thế mà bây giờ tất cả mọi công sức của tôi đều bị gia đình anh phủ nhận hết...

Thanh Xuân của tôi....

Tình Yêu Của Tôi.... Cũng vì thế mà tan vỡ....

Lần này tôi quyết định sẽ không yêu thương anh thêm một phút giây nào nữa, sự việc ngày hôm nay xảy ra đã là quá đủ rồi....

Ngày Hôm sau tôi cố gắng lấy lại tinh thần, cố gắng làm việc để quên hết đi những buồn bã trong lòng...

Trong cuộc sống của tôi có 3 thứ quan trọng nhất, đó chính là bố mẹ, Anh và cái quán này...

Tôi không thể để chỉ vì tâm trạng của mình mà đánh mất đi công việc, mất đi khách hàng....

Nhưng nói gì thì nói tôi cũng không thể nào tập trung giống như những ngày thường khác...

Đã gần một tuần lễ trôi qua nhưng anh vẫn không tới gặp, tôi cũng không đi tìm....

Thực sự mà nói thì lòng tự trọng của một con người ai cũng có, Nếu như anh không đến xin lỗi tôi thì tôi cũng sẽ không bao giờ chấp nhận tha thứ cho anh dễ dàng....

Tôi đang ngồi thơ thẩn ở bản thì con bé nhân viên hốt hoảng chạy tới, nó vừa nhìn tôi vừa thở gấp...Tôi quát nó.

- con điên này, Mày làm gì mà cứ như cháy quán đến nơi vậy?

- cháy nhà rồi chị ơi...

- cái gì???

Tôi nghe nó nói như vậy thì cảm thấy vô cùng hốt hoảng, nó ngồi xuống ghế rót một cốc nước lớn rồi uống một hơi hết sạch..

- không phải.....

- có chuyện gì thì mày Từ từ nói xem nào, Mệt mày quá....

Sau khi lấy lại hết bình tĩnh thì nó đưa chiếc điện thoại về phía tôi rồi hỏi..

- Chị nhìn xem người đàn ông trong hình này có phải là anh Hoàng không???

Tôi nhận lấy điện thoại từ tay của con bé, rồi bất chợt chiếc điện thoại rơi từ tay tôi xuống dưới mặt bàn...

Tôi vội vã lấy chiếc điện thoại lên xem kỹ một lần nữa, thực sự người trong bức ảnh này là anh hay sao???

Anh khoác lên người một bộ vest màu trắng, đứng cạnh một cô gái đang mặc chiếc váy cưới màu đỏ..... Tôi thực Sự không tin vào mắt mình..

Lập tức lấy điện thoại gọi cho anh như anh không nghe máy, tôi điên cuồng Chạy tới nơi anh làm việc, Tôi muốn hỏi anh tấm ảnh này là sao...

Tận sâu trong thâm tâm tôi tôi vẫn muốn chỉ là người giống người, Anh tuyệt đối sẽ không đối xử với tôi như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status