Trọng sinh chi quân tẩu

Chương 29: Cần anh quản

Editor: Tứ Phương Team

Lại nói, hai vợ chồng đang thương lượng sinh xong còn thì nuôi thế nào, đột nhiên bị một người nói chen vào chăc chắn sẽ thấy xấu hổ. Nhất là người đó còn quen bọn họ, thế lại càng lúng túng.

Hứa Hân đỏ mặt, trừng Triệu Kiến Quốc một cái sau đó ôm bé Hổ đi qua một bên xem hai đứa trẻ đá bóng. Cô không nói chuyện với người vừa đến, bởi vì ai bảo anh ta không nhìn tình hình đột nhiên nói chen vào một câu như thế, nếu anh ta không phải là bạn của Triệu Kiến Quốc cô đã nói anh ta vài câu rồi.

Sắc mặt Triệu Kiến Quốc cũng không dễ nhìn, không khí lúc nãy đang tốt đẹp, anh đang nghĩ muốn bộc bạch với Hứa Hân rằng anh cũng rất thích trẻ con, nhất là đứa trẻ của cả hai người, thì bị nói chen ngang, thế là lặng lẽ trừng người mới đến một cái rồi ngồi xuống ghế không nói chuyện.

Triệu Minh Lượng muốn nịnh hót nhưng không được, đành phải ngồi xuống nói: “Được được, biết cậu bảo vệ cô ấy, sau này tôi không nói nữa còn không được sao? Cậu cũng thật là, một đứa nhóc phải quản cậu nên quản chặt một chút, để cho cô ta tuỳ hứng rồi có ngày bị ngồi lên đầu lên cổ. Được rồi, đã như vậy rồi. Tôi nói người anh em này, cho dù bố cô ta là ai, bây giờ là vợ cậu rồi, cậu phải trông…”

“Trông cái gì mà trông, cô ấy…rất tốt.”

“…Rồi rồi, lần nào cũng chỉ có câu này. Thật không biết cô ta cho cậu uống bùa mê thuốc lú gì, sau này bản thân cậu thông minh lên một chút. Nói đi, lúc nãy sắc mặt cậu sao lại kém như thế, cô ta lại muốn cậu đi Hứa gia trút giận cho cô ta?” Triệu Minh Lượng tương đối hiểu rõ chuyện của hai người, có lúc Triệu Kiến Quốc cũng sẽ miễn cưỡng nói cho anh vài câu.

“Không, không có, chúng tôi nói sau này sinh con thì ai trông.” Nói xong câu này, trên mặt Triệu Kiến Quốc thế mà lại hiện ra tươi cười có nét hạnh phúc, nhưng rất nhanh liền biến mất, sắc mặt lại khó coi trở lại.

Triệu Minh Lượng: “…”muốn vui vẻ cậu liền vui vẻ đi, tại sao sắc mặt co rúm khó coi như thế. Làm anh hiểu lầm được không, không còn lời nào để nói, nhìn trời trợn trắng mắt, không nhịn được: “ Đúng rồi, nhiều trẻ con thế này là chuyện gì?” Mặc dù đã nghe nói rồi, nhưng vẫn có chút không tin được.”

“Hai đứa nhỏ của Bành Trình, đứa nhỏ trong ngực là của đại ca tôi.”

“Từ lúc nào mà cô ta có nhẫn nại thế, hay là ngày mai mặt trời mọc đằng tây đây…rồi rồi, cậu đừng trừng, mặc dù lần này cô ta không đến nỗi, nhưng vẫn cần phải quan sát thêm.”

“Muốn đến bãi huấn luyện tập luyện phải không?”

“Thôi nhé, cậu vẫn là dưỡng thương cho tốt, tôi đến là muốn hỏi cậu, không bằng điều một viên cảnh vệ đến để chăm sóc cậu.”

“Không cần, cô ấy…rất tốt.”

Triệu Minh Lượng trợn trắng mắt, đơn giản chính là bị người anh em này làm cho tức chết. Giận mà không có chỗ phát tiết, nhưng anh ta vẫn cực kỳ bướng bỉnh, không đụng tường thì không quay đầu, từ trước đến bây giờ vẫn chỉ có một câu cô ấy rất tốt, bây giờ anh không tin tưởng câu này nữa rồi.

“ Được rồi, cậu nói tốt thì là tốt. Ngày nào đó bảo cô ta gói một ít sủi cảo tôi qua ăn, nghe bọn họ nói ăn rất ngon tôi còn chưa được nếm thử.” Đến nhà anh em ăn uống ở trong quân doanh là chuyện rất bình thường, nhưng Triệu Minh Lượng là muốn đến để bới móc.

“Không được.”

“Tại sao? Đám anh em kia đều không phải đến ăn rồi sao, tôi làm sao mà không thể đến?”

“Cô ấy phải trông ba đứa trẻ, rất mệt.”

“Tôi…” Triệu Minh Lượng thiếu chút nữa thì bạo phát rồi, mặt đỏ lên giọng khô khốc nói: “Tôi đến sớm một chút gói đã được chưa?”

Triệu Kiến Quốc đang suy nghĩ, anh sợ vợ anh không vui, rõ ràng vừa nãy Triệu Minh Lượng còn nói cô làm.

Triệu Minh Lượng thấy anh như vậy cũng không muốn làm khó dễ nói: “Bỏ đi, những cái này cho anh bồi bổ thân thể”. Nói xong đặt vào tay Triệu Kiến Quốc ba phiếu thịt và một phiếu trứng.

“Cậu cầm lấy đi, có cơ hội gửi về nhà…”

“Nhà? Cái nhà đó của tôi vẫn là thôi đi, năm đó nếu không phải cậu tôi sớm đã bị đánh chết rồi.” Triệu Minh Lượng nghĩ đến cái nhà đó của mình liền im lặng thở hắt ra một hơi, sau đó lặng lẽ ngồi bên cạnh Triệu Kiến Quốc châm điếu thuốc.

Hứa Hân chơi với đám nhỏ một lát liền phát hiện đầu bé Hổ nghiêng sang một bên muốn ngủ rồi, ngay lập tức nhỏ giọng nói với đám trẻ: “Em gái muốn ngủ rồi, chúng ta phải quay về.”

Mặc dù hai đứa chơi với mọi người rất vui vẻ, nhưng nghe Hứa Hân nói như vậy vẫn là cùng cô quay về.

Ở xa cô đã nhìn thấy sắc mặt của hai người đều không tốt lắm, nam nhân Triệu Minh Lượng này cô cũng biết. Bởi vì năm đó Triệu Kiến Quốc đã cứu anh vậy nên đối với anh luôn tốt, nếu như Triệu Kiến Quốc thiếu tiền, cho dù bản thân anh có phải cắt giảm chi tiêu anh ta cũng sẽ cho anh cầm đi để anh tiêu pha.

Mặc dù nhìn không vừa mắt anh ta, nhưng nếu như có chuyện vẫn sẽ giúp xử lý, chính là cái miệng đó có chút làm người không chịu được.

Triệu Kiến Quốc thấy Hứa Hân quay về liền đứng lên, dường như muốn hỏi cô sao lại không chơi nữa? Nhưng anh trước nay rất ít nói chuyện, nhất là kết hôn lâu như vậy biết Hứa Hân thường xuyên tức giận với anh, chuyện bình thường anh cũng không dám hỏi nhiều.

Thấy bạn thân của mình sợ thành như vậy Triệu Minh Lượng thiếu chút nữa nuốt luôn thuốc trong tay, nhưng anh có thể làm thế nào?

“ Bé Hổ phải ngủ rồi, chúng ta quay về đi.” Hứa Hân nói xong liền bước đi, mà Triệu Kiến Quốc cầm lấy gậy theo đi đến trước mặt cô, còn đưa ra mấy tờ phiếu nhét vào trong tay cô. Từ lúc kết hôn, mấy đồ này anh không giữ, tất cả đều giao ra.

Hứa Hân liếc mắt liền biết đồ này là Triệu Minh Lượng cho, coi như anh ta có lòng.

“ Đồng chí Triệu Minh Lượng, anh cứ như thế mà nhìn thương binh quay về sao, không đỡ anh ấy một chút?”

Triệu Minh Lượng không nghĩ đến nữ nhân này đột nhiên nói chuyện với mình, mặc dù giọng điệu không tốt nhưng mà nói cùng không sai, thế là đứng lên. Vốn muốn hỏi sao cô không đỡ. Nhưng thấy cô còn đang ôm trẻ nhỏ, mỗi bên theo một đứa, không có rảnh tay, thế là bước quay đỡ lấy Triệu Kiến Quốc.

“ Không cần.” Triệu Kiến Quốc vung Triệu Minh Lượng ra, chẳng qua chỉ bị thương nhẹ không cần người đỡ.

“ Vậy cậu đi tôi nhìn theo.” Trước mặt nữ nhân lòng tự tôn vẫn rất cao, chẳng qua thấy vết thương của Triệu Kiến Quốc dường như cũng không nghiêm trọng như thế, Triệu Minh Lượng mới thấy yên tâm.

Sau khi đến nhà anh Triệu Minh Lượng quay người muốn đi, nhưng nghe Hứa Hân nói: “ Thế nào, đến nhà bạn bè còn không vào trong ngồi sao?”

Gân xanh trên trán Triệu Minh lượng giật giật, không phải anh không vào, là trước đây cô không thích có được không.

Triệu Kiến Quốc cũng có chút lưỡng lự, nhưng anh vẫn nói: “ Vào trong ngồi một chút.”

Lúc này Triệu Minh Lượng mới theo bọn họ vào trong, đợi vào trong rồi mới phát hiện ở cửa có mâý đôi dép lê, trong phòng được dọn dẹp sạch sẽ. Không phải là Triệu Kiến Quốc quay về dọn đi, anh nghĩ như thế, sắp bộc phát đến nơi.

Nhưng cái gì cũng không thể nói, chỉ có thể đổi dép ngồi xuống.

Hứa Hân vừa cởi áo khoác ngoài vừa treo áo của lũ nhóc lên, sau đó nói: “ Nhanh đi rửa tay, sau đó có thể xem sách.”

Hai đứa trẻ đáp ứng một tiếng rồi đi rửa tay, mà Hứa Hân thì đặt bé Hổ trong phòng ngủ, đợi hai đứa đi ra cũng cho bọn nó vào phòng vừa đọc sách vừa giúp cô trông bé để không bị rơi xuống giường, còn cô đi rửa tay làm cơm.

Người ta cũng đã đưa cho phiếu quý giá như thế, bữa cơm nãy vẫn phải mời, mặc dù cô cũng rất ghét cái mồm của Triệu Minh Lượng.

Đời trước, cô chịu không ít châm biếm mỉa mai của Triệu Minh Lượng. Có lúc tức đến không được, nhưng nghĩ đến anh làm không ít chuyện cho Triệu Kiến Quốc, vẫn là không thể làm người ta ghét nổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 4.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status