Trọng sinh nguyên soái: Phu nhân là tang thi

Chương 139: Phiên ngoại 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu

Nguyên thủ Lam Á tinh hãm hại Viên gia cùng Thập Thất Quân bị bại lộ, bị toà án tinh tế thẩm phán, ngồi tù chung thân. Viên Úc Thần từ chức nguyên soái lặng lẽ rời đi, đăng ký thành lính đánh thuê tinh tế, lưu lạc tinh tế tìm kiếm tiểu tang thi y đánh mất.

Sân Mộc theo Viên Úc Thần rời khỏi địa cầu, đến biển sao ước định trước kia. Đối với việc Sân Mộc rời đi Gia Long và Võ Nguyệt cũng không ngăn cản, chỉ nói với Sân Mộc nếu mệt mỏi, bất cứ khi nào cũng có thể quay về nhà.

Tứ Á cực kỳ luyến tiếc Sân Mộc, nhưng cũng không nháo đòi đi cùng Sân Mộc, mặc dù không có ký ức, nhưng trong tiềm thức rời khỏi địa cầu với cậu mà nói, vẫn là theo bản năng cảm thấy sợ hãi.

Sân Mộc cùng Viên Úc Thần lang bạt giữa các tinh cầu tinh tế, hạnh phúc đoàn tụ sau chia ly đã lâu khiến bọn họ vô cùng quý trọng.

Nhưng đối với lính đánh thuê và tinh đạo tinh tế mà nói, Viên Úc Thần xuất quỷ nhập thần cùng Sân Mộc tựa như ác mộng, nếu đụng phải hai người này tuyệt đối không chết thì thương. Dưới tình huống Viên Úc Thần và Sân Mộc không biết, truyền thuyết về bọn họ đã lưu truyền trên toàn tinh tế.

Trở về Lam Á tinh có quá nhiều hồi ức, Tiêu gia Ôn gia cùng nguyên thủ đồng mưu bị chế tài, đương gia hiện tại của Tiêu gia là Tiêu Lâm Du, đương gia Ôn gia là Ôn Hạo.

Viên Doãn Ca, Viên Cảnh Trạch, Tiêu Lâm Du còn có Trọng Tử Vũ đều đã tốt nghiệp, có nhiều chức vị trong quân đội. Bách An Ngưng Trác Kỳ Bảo, còn có Long Vũ Mễ Phi đều đã lên năm tư, sắp tới cũng sẽ tốt nghiệp.

Cửa hàng thức ăn bên ngoài học viện Liên Bang, Sân Mộc cắn ly nước nhìn Viên Úc Thần. "Không muốn về thăm nhà sao?"

"Thân thể gia gia vẫn khỏe, phụ thân cũng còn đó, cho dù đến cũng phải rời đi." Đầu ngón tay Viên Úc Thần quẹt chút trà dính trên khóe miệng Sân Mộc, trong mắt quanh quẩn sủng nịch ôn nhu.

"Lần này trở về Lam Á tinh, ta cho rằng anh là nhớ nhà." Sân Mộc nói.

"Luôn nghe em nhắc đến bằng hữu ở học viện, nên mang em về cố địa trùng du."

*Cố địa trùng du: trở về thăm nơi đã từng sống.

"Quả nhân khi nào thừa nhận bọn họ là bằng hữu." Sân Mộc ngạo kiều bĩu môi, sau đó liếc mắt nhìn Viên Úc Thần nói "Đi theo quả nhân mới mấy năm, đều đã có thể nói thành ngữ."

"Tiểu Mộc dạy rất tốt." Viên Úc Thần cúi đầu liếm đi điểm tâm trên môi Sân Mộc.

Sân Mộc dựng thẳng lỗ tai, trừng đôi mắt tròn nhìn Viên Úc Thần. "Lưu manh."

Viên Úc Thần thấp giọng cười, ôm lấy bả vai Sân Mộc ý bảo ngoài cửa sổ. "Em xem đó là ai?"

Sân Mộc quay đầu nhìn lại, liền thấy Trác Kỳ Bảo đang túm cổ áo, tức hộc máu rống giận với Tư Kỳ. Tư Kỳ moi lỗ tai chờ Trác Kỳ Bảo rống xong, ngón tay linh hoạt rút cà vạt Trác Kỳ Bảo, cười tủm tỉm không biết nói cái gì.

Trác Kỳ Bảo trừng mắt tức giận, oán hận nghiến răng, nhưng chỉ như con chuột bị trêu chọc, bị con mèo hạ thủ không dám chống cự.

Trác Kỳ Bảo đang nháo cùng Tư Kỳ, đột nhiên nhìn thấy Sân Mộc trong cửa kính đối diện, biểu tình vốn thẹn quá hoá giận lập tức cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Chẳng lẽ cậu ta nhớ được em." Viên Úc Thần nghi hoặc nhướng mày.

Sân Mộc cúi đầu khẽ nhếch khóe miệng, con ngươi sâu thẳm khẽ dị sắc. "Biết ta, có lẽ còn sớm hơn anh." Bất đồng với hắn và Viên Úc Thần, Trác Kỳ Bảo chính là trọng sinh thứ thiệt.

Viên Úc Thần nhíu mày, Sân Mộc nắm tay Viên Úc Thần trấn an. "Sau này ta lại nói với anh."

Vứt bỏ Tư Kỳ bỗng nhiên muốn làm giấy kết hôn cùng cậu, Trác Kỳ Bảo biểu tình quỷ dị đi vào học viện, viện sinh đi ngang xôn xao chào hỏi, Trác Kỳ Bảo lại hiếm khi không có đắc ý lên mặt.

Nếu vừa rồi không nhìn lầm, kia hẳn là tang thi hoàng Sân Mộc, căn cứ theo ký ức kiếp trước, hắn hẳn là viện sinh siêu cấp học viện Liên Bang. Vào học viện vốn định cùng hắn tương giao, nhưng học viện lại căn bản không có người này, Trác Kỳ Bảo còn tưởng rằng do hiệu ứng bươm bướm, vì sao bây giờ hắn lại đột nhiên xuất hiện?

Trác Kỳ Bảo dung lượng não không cao bực bội lắc đầu, không suy nghĩ miên man nữa, sau khi cậu trọng sinh có quá nhiều chuyện thay đổi, hỗn loạn đến mức cậu sắp cảm thấy kiếp trước bất quá chỉ là cơn ác mộng.

"Trác Kỳ Bảo!" Bách An Ngưng chạy đến cạnh Trác Kỳ Bảo, trên mặt mang theo nụ cười vui sướng.

"Chuyện gì mà cao hứng như vậy?"

"Liên Bang tổ chức thi đấu cơ giới các học viện, Mễ Phi ngược vô số viện sinh, cuối cùng giành được quán quân." Bách An Ngưng báo tin vui với Trác Kỳ Bảo. "Nghe nói Liên Bang muốn thành lập đội cơ giới, Mễ Phi đã được ghi danh trước, chờ sau khi tốt nghiệp liền trực tiếp nhảy qua."

"Thật lợi hại, chúng ta phải quấn lấy Mễ Phi đòi mời khách." Trong mắt Trác Kỳ Bảo nhiễm ý cười, đây là sự bắt đầu tương lai huy hoàng của Mễ Phi, tiến vào đội cơ giới ít được chú ý, dùng thời gian 5 năm cùng Long Vũ bắt tay sáng lập đoàn cơ giới đầu tiên của toàn tinh cầu.

"Nhà ăn học viện tùy ngươi ăn." Mễ Phi cùng Long Vũ đến gần cười nói.

"Nhà ăn học viện có thể ăn cái gì? Ngươi đúng là keo kiệt a." Trác Kỳ Bảo bĩu môi.

"Lư Sâm thúc thúc và Bách Viễn thúc thúc đi tham gia hội nghị giao lưu cơ giới tinh tế, Bách An Ngưng kỳ nghỉ ngươi về phố cũ cùng chúng ta đi." Long Vũ nói.

"Về phố cũ làm gì, các ngươi đều về nhà cùng ta, chờ đến kỳ nghỉ chúng ta tự lái phi thuyền đi mạo hiểm tinh tế." Trác Kỳ Bảo hào khí vỗ ngực.

Mấy người nhìn nhau cười, Mễ Phi nhào lên lưng Trác Kỳ Bảo. "Đang chờ những lời này của ngươi."

Chơi đùa vui vẻ trong học viện, lúc đi ngang qua túc khu quạnh quẽ cũng không khỏi dừng chân, nhìn hoa Vân Vụ nở rộ trong viện túc khu, vẻ mặt bỗng hiện lên hoảng hốt.

Cứ cảm thấy tòa túc khu quạnh quẽ này như thiếu đi cái gì, vài lần hoảng hốt như nhìn thấy thiếu niên trong chế phục thẳng tắp, đứng ở trước túc khu nhìn bọn họ. Nhưng khi hoàn hồn trở lại, vẫn là lạnh lẽo như cũ.

"Vì sao tòa túc khu này không cung cấp cho viện sinh ở." Mễ Phi khẽ giọng nói.

"Học viện yêu cầu, viện trưởng nói không được tốt." Bách An Ngưng cụp mí mắt, giấu đi sự mất mát không tên trong mắt.

"Hoàn cảnh túc khu tốt như vậy, viện sinh trong học viện thế mà có thể đồng ý." Trác Kỳ Bảo cười nói.

Mấy người đều có chút trầm mặc, có lẽ những viện sinh đó cũng cảm thấy, chủ nhân thuộc về tòa túc khu này không phải bọn họ đi.

Hoa Vân Vụ phiêu tán trong học viện, ngôi trường quân đội đầy kim loại bởi vì Vân Vụ nở đầy trời mà tăng thêm phần ấm áp lãng mạn. Chỉ là tại trong tòa học viện này, đã thiếu đi nụ cười đầy ngạo khí có một không hai nào đó.

Màn hình giả thuyết lơ lửng trên tòa nhà phóng to hình ảnh quân khu diễn tập, Sân Mộc đứng ở góc đường nhìn sườn mặt thành thục ổn trọng của Tiêu Lâm Du, biểu tình có chút hoảng hốt.

"Tiêu Lâm Du là phó đoàn của đoàn 625 Tứ Quân, Tiêu Nghĩa Hách rời nhà thành lập dong binh đoàn, coi như cũng cũng có chút được việc." Viên Úc Thần ôm bả vai Sân Mộc thấp giọng nói. "Bây giờ Ôn Hạo chưởng quản Ôn gia, đi theo viện nghiên cứu của Trác Nghĩa Hoành, thăng chức làm phó viện trưởng."

"Đều trải qua khá tốt." Sân Mộc khẽ gật đầu.

"Trọng Lân là quan chỉ huy tối cao của Cửu Quân, Phàn Diệp phụ trợ cho y. Còn có Tề Lăng Mạt, Tần Diệc Đàn, Lâu Linh, Tư Kỳ bọn họ, căn cứ Cửu Quân sẽ không đến mức tan rã."

"Viên Cảnh Trạch cùng Viên Doãn Ca đến quân đoàn Thập Thất do Quân Thiệu thống lĩnh, Mộ Đồ, Lam Hòa, Bạch Thiên Ngân, Trọng Lê cũng có cuộc sống của từng người."

"Bọn họ đều hỗn không tồi, ngược lại là anh trở thành lính đánh thuê." Sân Mộc liếc nhìn Viên Úc Thần, khóe miệng cười chế nhạo. "Theo ta phiêu bạt tinh tế, hối hận không?"

"Không có quân vụ rườm rà, không có hội nghị vô tận, ta thích cuộc sống hiện tại." Viên Úc Thần nắm chặt tay Sân Mộc. "Huống chi, mặc dù chỉ là lính đánh thuê bình thường, ngược bọn chúng cũng đủ rồi."

"Úc Thần anh học hư thật rồi." Sân Mộc đỡ trán. Nguyên soái hắc hóa là khủng bố nhất.

Cùng Viên Úc Thần đi dạo đến khu biệt thự Sâm Lâm, Sân Mộc trố mắt nhìn biệt thự xa hoa bên trong, siêu cấp khó chịu bẹp miệng. "Nơi này từng là của ta."

"Biệt thự lừa được từ chỗ Trác Kỳ Bảo?" Viên Úc Thần nhẫn cười hỏi.

"Lừa chỗ nào chứ." Sân Mộc phồng mặt không vui. "Là giao dịch, theo lý nên là thù lao của ta."

"Nếu thích biệt thự ở đây ta mua cho em?" Viên Úc Thần hỏi.

Sân Mộc trừng mắt, ngón tay điểm lên ngực Viên Úc Thần dạy bảo "Chúng ta hiện giờ là sức lao động căn bản, không được xa xỉ biết không?"

Viên Úc Thần nghĩ tới các loại khoang trò chơi và máy tính kiểu mới trong không gian khí, yên lặng gật đầu "Đã biết."

"Du lịch nghèo cũng cần tài sản, ta phải suy xét chút về nhiệm vụ đánh thuê tiếp theo." Sân Mộc nhỏ giọng lẩm bẩm.

Viên Úc Thần không nói với Sân Mộc tiền trong card của y cũng đủ cho Sân Mộc tiêu xài, y thích nhìn bộ dáng Sân Mộc ra vẻ khôn khéo tính kế, nhíu mày giơ ngón tay căn nhắc, manh đến tim y đều tan chảy.

Viên Úc Thần từ phía sau đem Sân Mộc ôm vào ngực, cúi đầu hôn môi Sân Mộc nói "Kế tiếp muốn đi đâu?"

"Những tinh cầu xung quanh đều đi qua, lúc xuất phát phải đi xa hơn."

"Muốn đi đâu ta cũng bồi em, dù sao chúng ta cũng có rất nhiều thời gian." Viên Úc Thần sủng nịch nhìn dáng vẻ Sân Mộc suy tư.

Sân Mộc oa trong ngực Viên Úc Thần, sầu não nghĩ mục tiêu du lịch. Viên Úc Thần cầm tay Sân Mộc, trong mắt đong đầy ý cười dung túng "Nếu không có mục tiêu, trước ở lại Lam Á tinh đi."

"Cũng được." Sân Mộc gật đầu. "Hiếm khi trở về một chuyến, anh cũng có thể đi thăm chiến hữu."

"Tiểu Mộc muốn kết bạn lại lần nữa với những bằng hữu trước kia không?"

"Tùy duyên đi, ta không sao cả." Nói thế nào thì cũng từng quen biết, biết được bọn họ hiện tại không tồi, Sân Mộc cũng không cưỡng cầu lại đi quấy rầy.

"Nhưng thật ra ta muốn gặp Phàn Diệp, hắn rất tốt với ta." Nghĩ đến Phàn Diệp nhìn như thô lỗ nhưng thật ra lại rất thận trọng, Sân Mộc có chút do dự.

"Đương nhiên có thể." Đối với tất cả yêu cầu Sân Mộc đưa ra, Viên Úc Thần đều sẽ tận lực hoàn thành.

Sân Mộc quay đầu lại nhìn Viên Úc Thần "Anh muốn về nhà không?"

"Tạm thời không về quấy rầy bọn họ." Viên Úc Thần ôm Sân Mộc lên phi hành khí. "Lưu lại Lam Á tinh là có chuyện muốn thực hiện."

Sân Mộc nghi hoặc nhìn Viên Úc Thần "Chuyện gì?"

Viên Úc Thần đem hai tay Sân Mộc giam lại dựa vào ghế, khóe miệng cười sủng nịch khiến Sân Mộc có chút choáng váng. "Tiểu Mộc, chúng ta còn thiếu một hôn lễ."

Sân Mộc trừng lớn hai mắt, hắn đã sớm đem việc này quên mất.

"Đã từng ước định kết hôn sau khi tốt nghiệp, kết quả lại thành ra như vậy. Bây giờ rốt cuộc chúng ta có thể ở bên nhau, ta muốn bổ sung hôn lễ lần này."

Sân Mộc nhìn đồng tử đen láy thâm thúy của Viên Úc Thần, sau hồi lâu trầm mặc, Sân Mộc duỗi tay vòng qua cổ Viên Úc Thần, chậm rãi hôn lên môi Viên Úc Thần. "Đương nhiên rồi."

"Tiểu Mộc, những gì đã từng hứa với em, ta sẽ dùng toàn bộ sinh mệnh sau này thực hiện cho em."

Dù sao, chúng ta cũng còn rất nhiều thời gian để phiêu bạt.

~* END *~
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status