Trùng sinh chi nha nội

Chương 1: Sống lại năm 1976

Phân cấp hành chính và cơ quan chính quyền

9 cự đầu - 9 boss

Chính là 9 đảng viên có quyền lực cao nhất gọi là Ủy viên thường vụ Bộ Chính trị ( Tiếng Trung 政治局, hán việt là chính trị cục, Việt là bộ chính trị).
1 Tổng bí thư, Chủ tịch nước, Bí thư Quân ủy Trung ương
2 Chủ tịch Quốc hội
3 Thủ tướng
4 Chủ tịch Chính hiệp
5 Chỉ đạo tuyên truyền
6 Phó Chủ tịch nước
7 Phó Thủ tướng thường trực
8 Bí thư Ủy ban Kiểm tra Trung ương
9 Bí thư Ủy ban các vấn đề luật pháp và chính trị

Cơ quan chính quyền các cấp

Cơ quan cấp nhà nước: là bộ, đứng đầu là bộ trưởng.
Cơ quan cấp tỉnh省 là sở, nên trong truyện 厅长 (Hàn Việt là thính trưởng) tương đương sở trưởng.
Cấp tỉnh bao gồm: tỉnh, đặc khu hành chính, khu tự trị và thành phố trực thuộc trung ương.
Chú thích: kô phải là bộ trưởng mà to hơn cục trưởng đâu nhé, vì có nhiều cơ quan ngang bộ cũng gọi là cục, cục trưởng đó = bộ trưởng, chức danh tuy khác nhưng cấp bậc là tương đương.
Cơ quan cấp thành phố: (thị cấp) 市局局长: thị cục cục trưởng tương đương với cục trưởng.
Thành phố trực thuộc trung ương thuộc cấp tỉnh, nên cơ quan chính quyền không phải là cục mà là sở.
Cấp huyện 县 hay 市辖区 :
Đơn vị là các phòng nên 所长 sở trưởng, bộ trưởng chỉ tương đương với trưởng phòng, trưởng ban.
Cấp khu 区 thì 所长 sở trưởng chỉ bằng với trưởng đồn.
Nói thêm không phải các trưởng phòng thì ngang nhau, vì có trưởng phòng cấp huyện và trưởng phòng cấp tỉnh.
Lấy vị dụ ở đoàn trung ương chia ra các phòng ban, người đứng đầu gọi là các trưởng phòng ( trong truyện là bộ trưởng), trưởng phòng ở đoàn tỉnh như Liễu Tuấn không bằng trưởng phòng đoàn trung ương.
Cũng như ở ta thôi có chủ tịch ủy ban nhân dân phường, chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố ..v..v..v..
Nên độc giả nên chú ý không chỉ chức danh và còn bậc chức danh nữa.

Phân cấp hành chính.

Tỉnh >>> thị >>> huyện >>> hương >>> trấn >>> thôn.
Dưới cấp tỉnh, trên cấp huyện còn có các địa khu, thường là đơn vị hành chính đặc biệt có quyền tự quyết, như khu tự trị Nội Mông, khu tự trị Tân Cương, tuy đặt dưới cấp tỉnh nhưng khá độc lập so với tỉnh. Ở Việt Nam thì kô có cái này rồi.
Huyện:
- Đô thị cấp huyện ( 县级市) hán việt: huyện cấp thị, dịch là thị xã.
- Các quận nội thành cũng ngang cấp huyện.
Hương
- Hương.
- Trấn.
- Cấp phường trong nội thành.
Thôn
Cấp thôn không phải là cấp hành chính chính thức, nó ngang với các tổ dân phố ở thành thị.

Các cấp bậc cán bộ hành chính

Cấp bậc hành chính chủ yếu của TQ chia làm năm nhóm: đảng ủy, chính phủ, đại hội đại biểu nhân dân, chính hiệp, kỷ ủy.
Cơ quan hình chính chia làm 5 cấp : trung ương, tỉnh, thị, hương, trấn thường gọi quốc gia, bộ, ti, xử khoa.

Cán bộ cấp một:gọi là cán bộ chính cấp quốc gia.
Chủ tịch quân ủy trung ương, chủ tịch nước, chủ tịch quốc hội, thủ tướng ( tổng lý quốc vụ viện国务院总理), chủ tịch chính hiệp toàn quốc, phó chủ tịch nước, phó thủ tướng thứ nhất (quốc vụ viện đệ nhất phó tổng lý国务院第一副总理), thư ký kỷ ủy trung ương, thường ủy bộ chính trị.

Cán bộ cấp hai:phó chức cấp quốc gia.
Thành viên bộ chính trị, thành viên ban thư ký ( thư ký xử ), phó ủy viên trường, phó thủ tướng, ủy viên quốc vụ, phó chủ tịch quân ủy, phó chủ tịch chánh hiệp, viện trường tòa án tối cao, kiểm sát trường viện kiểm sát tối cao…

Cán bộ cấp ba: cấp chính bộ, chính tỉnh ( chức vụ chính thức cấp tỉnh, bộ)
Bộ trường, tổ thư ký đảng bộ, bí thư tỉnh ủy, tỉnh trường, chủ nhâm đại biểu nhân dân tỉnh, chủ tịch chính hiệp tỉnh.

Cán bộ cấp bốn: cấp phó bộ, cấp phó tỉnh.
Như trên thôi đính chữ phó vào là xong.

Cán bộ cấp năm: Chính ti 正司, chính thính正厅 ( gọi đầy đủ chính thức cấp ti, chính cấp cấp thính ) – dịch chung là cấp chính sở.
Bí thư thị ủy ( hình như một số bạn dịch thành ủy, nhưng mình thích dịch thị ủy), thị trưởng, chủ tịch chính hiệp, sở trưởng sở công an tỉnh ( hán việt thính trưởng thính công an tỉnh)

Cán bộ cấp sáu: phó ti, phó thính , như trên dịch là cấp phó sở.
Phó bí thư thị ủy, phó thị trưởng, phó chủ tịch chính hiệp, phó trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ( Hán việt phó bộ trưởng bộ tuyên truyền tỉnh)

Cán bộ cấp bảy: chính cấp cấp huyện, chính xử ( lúc đầu tớ định dịch khác, nhưng để chính xử cũng được, các bạn trước đã dịch thể, lười để thế luôn cho tiện)
Huyện trưởng, bí thư huyện ủy, các cục trưởng đơn vị cấp thị như cục trưởng cục công an, cục trưởng cục tư pháp…

Cán bộ cấp tám
: phó cấp huyện, phó xử.
Như trên nhét thêm chữ phó.

Cán bộ cấp chín: chính khoa, cấp chính ở hương.
(Hương là xã, trong truyện mình sẽ để là hương, vì sao? Mình thích thế)
Hương trưởng, chủ nhiệm văn phòng, và các cục trưởng cấp huyện như cục trưởng cục công an huyện.

Cán bộ cấp mười:phó khoa, cấp phó ở hương.
Dưới nữa vẫn còn cơ, nhưng biết đến đây là đủ.

Còn quân đội, công an, đơn vị sự nghiệp thì tạm thời bỏ qua, có NVC trong truyện nào đi lên từ các khối này đâu nhỉ.
cái này vừa quan trọng vừa không quan trọng.
Quan trọng vì trong việc tuyển chọn và đề bạt cán bộ, ngoài năng lực, phẩm hạnh thì tuổi tác cũng rất quan trọng, ví dụ 45-48 tuổi mà anh không vượt qua được cấp phó cục thì yên tâm ngồi chức đó cả đời, khó thăng tiến lắm.
May ra thì trước khi anh về hưu người ta cho thẳng lên một cấp để dưỡng già mà thôi.
Nói không quan trọng là vì: một cán bộ đương chức nắm thực quyền, ví dụ đang là phó huyện trưởng muốn phấn đấu lên huyện trưởng vì cái gì? Chả nhẽ vì muốn thăng một cấp đãi ngộ sau này về hưu có thêm tí tiền? Đương nhiên là không phải.
Nên mọi người thường thấy trong truyện thường có các Vip lo đãi ngộ cho mấy bà vợ, nhẻt vào chức an nhàn hưởng phúc, hoặc là mấy ông già thường ủy hết cơ thăng tiến bán phiếu để nghỉ hưu được giải quyết đãi ngộ thăng cấp.

Kỷ ủy:

Cơ quan giám sát kỷ luật trong nội bộ đảng, trực thuộc đảng.
Khẩu hiệu: ở đâu có đảng ủy ở đó có kỷ ủy.
Nhắc tới kỷ ủy thì nên nhắc tới 2 cơ quan khác có chức năng gần tương đương liên quan tới luật.
Viện kiểm soát: cơ quan giám sát pháp luật trực thuộc quốc gia.
Pháp viện(tòa án) : cơ quan xét xử và phán quyết vụ án thuộc quốc gia.
Về nguyên tắc các cơ quan này không liên quan tới nhau.
Đối với thành viên đảng vi phạm pháp luật, trước tiên là kỷ ủy điều tra, nếu có vấn đề quyết định "song quy" ( đại khái giam giữ trong cơ quan đảng quy định và trong thời gian địa điểm quy định phải khai báo vấn đề) , sau "song quy" căn cứ quyết định kỷ luật của đảng, rồi giao viện kiểm soát thẩm tra, tiếp theo cho pháp viện xét xử.
Nhìn trình tự này thì mọi người thấy rồi, trong nội bộ đảng thì kỷ ủy to hơn viện kiểm soát và pháp viện, nên nếu đảng viên phạm pháp mà giỏi xoay xở vẫn có thể chỉ "xử lý nội bộ đảng" không đưa ra trước pháp luật

Quân ủy Trung ương:

Thảo luận và quyết định tất cả các vấn đê về quân sự và quốc phòng của đất nước mà không cần phải tham vấn ý kiến của Bộ Chính trị, Trung ương Đảng, Quóc hội hoặc Chính hiệp. Trong nghị sự, chỉ có các thành viên thường trực mới có quyền biểu quyết.
- Thành viên thường trực: Tổng bí thư, Thủ tướng, các thành viên của Thường vụ Bộ Chính trị, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, Bộ trưởng Bộ An ninh, Tổng tham mưu trưởng quân giài phóng nhân dân.
- Thành viên không thường trực: Bộ trưởng Bộ ngoại giao, Bộ trưởng Bộ Công an v..v..v.. thành viên không thường trực do Thường vụ Bộ Chính trị chỉ định.
Quân ủy Trung ương có một văn phòng thường trực riêng giúp cho việc hoạt động thường xuyên, định kỳ, là cơ quan ngang bộ.

++++++

Quốc vụ viện :

Là cơ quan hành chính cao nhất của chính quyền trung ương điều hành đất nước thông qua các bộ và cơ quân trực thuộc, đứng đầu thủ tướng, là cơ quan thực hiện quy định, pháp luật do quốc hội đưa ra. Quốc vụ viện nói chung quản hết từ y tế, giáo dục tới an ninh ngoại giao, trừ mỗi quân đội.
Cơ quan trực thuộc của quốc vụ viện là các tổng cục,

++++

Quốc hội:

Đại hội đại biểu nhân toàn quốc, là cơ quan lập pháp duy nhất, thảo luận bàn bạc các dự luật trước khi được thông qua, người đứng đầu là chủ tịch quốc hội (Nick đầy đủ là : Ủy viên trưởng ủy ban thường vụ đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc)
Đại biểu quốc hội có nhiệm kỳ 5 năm do người dân bầu ra, nhưng không phải bầu trực tiếp, người dân chỉ bầu đại biểu cấp thấp nhất ví dụ cấp phường, đại biểu phưởng bầu lên quận, đại biểu quận bầu lên thành phố.. rồi lên tỉnh, toàn quốc.
Ngoài ra đại biểu còn do cả đảng chỉ định.

***
Cấp bộ trưởng hay nói trong truyện, bộ trưởng đoàn tỉnh, chỉ là một ban trong đoàn tỉnh nên thực chất Liễu Tuấn chỉ là trưởng phòng.
Giống như trong các công ty, bộ trưởng là một chức vụ dưới phó giám đốc, nên thực chất là các trưởng phòng.

***

Mình đang dịch truyện này, nên vấn đề chức danh mình đang rất phân vân nên dịch theo các bạn cũ hay là chuẩn mới nêu trên, các độc giả cho ý kiến nhé.
Ngoài ra còn thắc mắc gì có thể hỏi thêm vào đây, mình sẽ cố gắng trả lời (khi hỏi các bạn nên ghi rõ chức danh của ai nhắc tới trong chương nào nữa nhé)

Những tất cả điều này là theo kiến thức của mình thôi, nếu bác nào hiều hơn thấy nó ngô nghê qua thì ý kiến nhá, đừng có cười .

Có cười cũng được thôi, nhưng đếm lại số răng của mình trước đã :D

Thân!

~~~

Những điều cần biết khi đọc Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đây là chương tổng hợp những vấn đề cần biết khi đọc truyện, cũng là nơi để các bạn nêu thắc mắc khi đọc truyện bao gồm thuật ngữ, chức vụ trong truyện, cũng như tên tuổi nhân vật, nói chúng là đủ các vấn đề mà các bạn thấy chưa được rõ trong truyện. Bạn có thể lược qua chương này để đọc truyện trước, khi nào thắc mắc thì quay lại xem để hiểu rõ.

A. Tên nhân vật

Vũ Viện Viện:
Con gái của Vũ Thu Hàn tên là các bạn có thể đọc thấy trong các bản dịch hay dịch trước kia là Noãn Noãn, hoặc Ngu Ngu chính là cô ấy, về sau thống nhất sẽ là dịch là Vũ Viện Viện.
Nghiêm Minh
Là con trai của Nghiêm Ngọc Thành, đôi khi trọng truyện dịch bị dịch là Sán Minh.
Hà Mộng Doanh
Hồng nhan tri kỷ của Liễu Tuấn, đôi khi bị dịch thành Hà Mộng Oánh, thực ra mình thích cách dịch là Mộng Oánh hơn, vì "oánh" là trong suốt, còn cô em là Mộng Khiết, "khiết" trong tinh khiết.
Bành Thiếu Hùng
Huyện trưởng huyện Ninh Bắc, đôi khi hay bị viết thành Chương Thiếu Hùng.

B. Một số thuật ngữ

Phản hủ xướng liêm:
Một thuật ngữ chính trị, có nghĩa là chống lại sự tha hóa hủ bại, đề cao liêm khiết chính trực. trong quá trình dịch mình sẽ để nguyên hán việt.

Khu khai phát:
(khai thác và phát triển) do quốc vụ viện và chính phủ địa phương phê chuẩn thành lập một khu vực điểm nhấn để tăng thêm hình ảnh kinh tế kỹ thuật của một vùng. Các khu khai phát chia còn được chia ra làm nhiều khu như khu du lịch, khu cao tân … được hưởng chính sách ưu đãi của quốc gia.

Chế độ phân thuế:
Trên cơ sở phân chia quyền hạn giữa quốc gia và địa phương kết hợp đặc tính các loại thuế, phân chia ra quyền quản lý thuế thu và thu nhập thuế giữa trung ương và địa phương, đồng thời có phương thức cơ chế quản lý dự toán hỗ trợ, để phù hợp với nguyên tắc kinh tế thị trường và yêu cầu lý luận tài chính công…abc, def.
Nói chung đây là một chế độ thuế linh hoạt, tăng giảm tỉ lệ chia chác giữa TW và địa phương để kích thích phát triển kinh tế hoặc kìm hãm không cho nơi nào đó phát triển quá nóng.

Hoạt động chi giáo:
Chi viện cho giáo dục, một công tác hỗ trợ giáo dục tiểu học và quản lý giáo dục cho các vùng làng quê xa xôi lạc hậu., do đoàn thanh niên trung ương, bộ giáo dục, bộ tài chính, bộ nhân sự cùng thực hiện. Dựa theo phương thức công khai chiêu mộ, tự nguyện báo danh, tổ chức tuyển chọn và tập trung điều động.

Đề lưu:
khoản tiền bị giữ lại theo quy định trong tổng thu nhập để dùng vào việc khác. Khoảng những năm 80- 90, người nông dân ngoại trừ nộp thuế cho quốc gia, còn phải nộp một phần cho chính phủ địa phương làm thu nhập tài chính, đây là một loại thuế do chính phủ địa phương chi phối.

Thống trù:

Là kế hoạch trù bị thống nhất, nói kỹ ra gồm có năm bước, thống nhất dự toán, thống nhất kế hoạch, thống nhất an bài, thống nhất chỉ huy, thống nhất quản lý.

Nhất ngôn đường:
Thời xưa trước cửa hàng treo tấm biển trên đó ghi ba chữ 'nhất ngôn đường', biểu thị không bán hai giá, giờ mang nghĩa nói lãnh đạo chuyên quyền độc đoán, không chịu tiếp thu ý kiến của người khác.

C. Các đơn vị, ban ngành, cơ quan

Ủy ban giám sát quản lý chứng khoán TQ:
là một cơ cấu trực thuộc quốc vụ viện, là ban ngành chủ quản thị trường giao dịch chứng khoán toàn quốc, đảm bảo sự vận hành hợp pháp và trật tự của thị trường chứng khoán bằng quyền lực hành chính mà quốc vụ viện ban cho.
Gọi tắt ủy ban chứng giám. ( chứng giám hội)

Ủy ban cải cách quốc gia:
Một bộ phận tạo thành quốc vụ viện, là cơ cấu chuyên môn tổng hợp nghiên cứu điều hòa và chỉ đạo cải cách hệ thống kinh tế.

Thể cải ủy:
Một bộ phận cấu thành quốc vụ viện, là cơ cấu chuyên môn mang tính tổng hợp điều hòa và chỉ đạo cải cách thể chế kinh tế.

Kỷ ủy:
Cơ quan giám sát kỷ luật trong nội bộ đảng, trực thuộc đảng.
Khẩu hiệu: ở đâu có đảng ủy ở đó có kỷ ủy.
Nhắc tới kỷ ủy thì nên nhắc tới 2 cơ quan khác có chức năng gần tương đương liên quan tới luật.
Viện kiểm soát: cơ quan giám sát pháp luật trực thuộc quốc gia.
Pháp viện(tòa án) : cơ quan xét xử và phán quyết vụ án thuộc quốc gia.
Về nguyên tắc các cơ quan này không liên quan tới nhau.
Đối với thành viên đảng vi phạm pháp luật, trước tiên là kỷ ủy điều tra, nếu có vấn đề quyết định "song quy" ( đại khái giam giữ trong cơ quan đảng quy định và trong thời gian địa điểm quy định phải khai báo vấn đề) , sau "song quy" căn cứ quyết định kỷ luật của đảng, rồi giao viện kiểm soát thẩm tra, tiếp theo cho pháp viện xét xử.

Các cấp bậc cán bộ hành chính:

Cấp bậc hành chính chủ yếu của TQ chia làm năm nhóm: đảng ủy, chính phủ, đại hội đại biểu nhân dân, chính hiệp, kỷ ủy.
Cơ quan hình chính chia làm 5 cấp : trung ương, tỉnh, thị, hương, trấn thường gọi quốc gia, bộ, ti, xử khoa.

Cán bộ cấp một: gọi là cán bộ chính cấp quốc gia.
Chủ tịch quân ủy trung ương, chủ tịch nước, chủ tịch quốc hội, thủ tướng ( tổng lý quốc vụ viện国务院总理), chủ tịch chính hiệp toàn quốc, phó chủ tịch nước, phó thủ tướng thứ nhất (quốc vụ viện đệ nhất phó tổng lý国务院第一副总理), thư ký kỷ ủy trung ương, thường ủy bộ chính trị.

Cán bộ cấp hai: phó chức cấp quốc gia.
Thành viên bộ chính trị, thành viên ban thư ký ( thư ký xử ), phó ủy viên trường, phó thủ tướng, ủy viên quốc vụ, phó chủ tịch quân ủy, phó chủ tịch chánh hiệp, viện trường tòa án tối cao, kiểm sát trường viện kiểm sát tối cao…

Cán bộ cấp ba : cấp chính bộ, chính tỉnh ( chức vụ chính thức cấp tỉnh, bộ)
Bộ trường, tổ thư ký đảng bộ, bí thư tỉnh ủy, tỉnh trường, chủ nhâm đại biểu nhân dân tỉnh, chủ tịch chính hiệp tỉnh.

Cán bộ cấp bốn : cấp phó bộ, cấp phó tỉnh.
Như trên thôi đính chữ phó vào là xong.

Cán bộ cấp năm: Chính ti 正司, chính thính 正厅 ( gọi đầy đủ chính thức cấp ti, chính cấp cấp thính ) – cấp chính thính sẽ dịch là chính sở.

Bí thư thị ủy ( hình như một số bạn dịch thành ủy, nhưng mình thích dịch thị ủy), thị trưởng, chủ tịch chính hiệp, sở trưởng sở công an tỉnh ( hán việt thính trưởng thính công an tỉnh)

Cán bộ cấp sáu : phó ti, phó thính , như trên dịch là cấp phó sở.
Phó bí thư thị ủy, phó thị trưởng, phó chủ tịch chính hiệp, phó trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ( Hán việt phó bộ trưởng bộ tuyên truyền tỉnh)

Cán bộ cấp bảy : chính cấp cấp huyện, chính xử ( lúc đầu tớ định dịch khác, nhưng để chính xử cũng được, các bạn trước đã dịch thể, lười để thế luôn cho tiện)
Huyện trưởng, bí thư huyện ủy, các cục trưởng đơn vị cấp thị như cục trưởng cục công an, cục trưởng cục tư pháp…

Cán bộ cấp tám
: phó cấp huyện, phó xử.
Như trên nhét thêm chữ phó.

Cán bộ cấp chín: chính khoa, cấp chính ở hương.
(Hương là xã, trong truyện mình sẽ để là hương, vì sao? Mình thích thế)
Hương trưởng, chủ nhiệm văn phòng, và các cục trưởng cấp huyện như cục trưởng cục công an huyện.

Cán bộ cấp mười: phó khoa, cấp phó ở hương.
Dưới nữa vẫn còn cơ, nhưng biết đến đây là đủ.

D. Những từ thường được viết tắt

Trung kỳ ủy : ủy ban kiểm tra kỷ luật trung ương.
Trung tổ : bộ tổ chức trung ương TQ.
Giáo ủy: Tên đầy đủ ủy ban giáo dục về sau Chu Dung Cơ (1998-2003) lên làm thủ tưởng đã đổi tên gọi là bộ giáo dục, tương ứng ở cấp tỉnh gọi là sở giáo dục, thị/huyện gọi là cục giáo dục. Lúc này năm 1993 nên vẫn gọi là giáo ủy.
Chi thư: bí thư chi bộ.
Quốc tư ủy: Ủy ban quản lý giám sát tài sản quốc hữu.
Quốc gia kế ủy: ủy ban kế hoạch quốc gia.

E.Chú thích lặt vặt.

Tử Sa : một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà.
Tiểu thái muội:
Một danh từ xuất phát từ Đài Loan, vốn chỉ những cô gái nhảy thoát y, về sau nghĩa rộng ra nói những nữ sinh lưu manh, hoặc là những nữ sinh cập kè với đám lưu manh.

G. Chức vị của bộ máy chính quyền và Đảng ở các địa danh quen thuộc trong truyện

Tỉnh A

Vì bắt đầu từ đây Liễu Tuấn thực sự gây dựng sự nghiệp của mình, nên chúng ta sẽ ở lại tỉnh A rất rất lâu, nên mình liệt kê danh sách quan viên, mối quan hệ để mọi người dễ hình dung.
Một chức vụ có trên 1 cái tên thì người sau là người thanh thế cho người trước.

Cấp tỉnh.

Bí thư tỉnh ủy: Cận Tú Thật.
Tỉnh Trưởng : Hà Duyên An.
Trưởng phòng tổ chức: Hứa Chấn

Thành phố Ngọc Lan
13 vị thường ủy.
Thành phố Ngọc Lan – Quan chức.
1 Bí thư thảnh ủy: Đinh Ngọc Chu.
2 Thị trưởng Thôi Phúc Thành
3 Phó bí thư đảng ủy: Thái Tiên Phong. ( đôi khi viết là Lê Tiên Phong)
4 Bí thư kỷ ủy Điền Hoằng Chính
5 Phó thị trưởng thường vụ : Đỗ Văn Nhược
6 Trưởng phòng tổ chức Kim Lập Kỳ
7 Bí thư chính pháp ủy Mạnh Kế Lương
8 Trưởng phòng tuyên truyền Dương Nguyên Ích
9 Trưởng ban thống chiếA.n Yêu Hải Anh
10 Tư lệnh viên khu cảnh bị Thường Uy
11 Bí thư khu ủy khu Dương Xuyên - Hàn Kính Vũ
12 Bí thư khu ủy khu Trường Hà – Mr. Liễu
13 Thư ký trưởng Phùng Đào

Khu Trường Hà.
Chủ nhiệm ban quản lý: Sài Thiệu Cơ.
Phó bí thư phân quản công tác cán bộ: Tạ Thái
Phó bí thư kiêm bí thư kỷ ủy: Tư Mã Huy
Phó bí thư kiêm bí thư chính pháp ủy: Trì Cổ,
Trưởng phòng tổ chức: Thượng Càn Khôn
Trưởng phòng tuyên truyền : Lưu Hi
Phó chủ nhiệm ủy ban quản lý: Vương Tư Hiển
Thư ký trưởng: Ngụy Chính Quang
Chủ nhiệm văn phòng: Trịnh Linh Chi.

Giám đốc phòng nhà đất quản lý khu biệt thự thường ủy: Lỗ Thủ Nghiệp.

Công ty Trường Phong.
Phó giám đốc thường vụ: Chu Phi Dược.
Phó giám đốc chủ chủ quản sản xuất: Triệu Ngạn
Phó giám đốc chủ quản tài vụ: Chu Thiên Nguyên
Phó giám đốc chủ chủ quản hành chính hậu cận: Bối Nghĩa Nhân

~~~

Năm nay cái gì cũng thành mốt, không cẩn thận, lại mốt chuyện du hành vượt thời gian.

Nói về du hành vượt thời gian này, quả thật không tồi. Những người kiếp trước sống không được thoải mái, thậm chí sống có phần ngột ngạt, nếu có diễm phúc được du hành xuyên thời gian, dựa vào việc biết trước được mọi thứ, còn gì mà không kiếm chác được? Nhất định sẽ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, lại giàu sang phú quý. Không những thế còn phú quý song toàn, gái đẹp thành đàn, cứ gọi là làm người khác ghen tức đến độ hai mắt sung huyết.

Như tôi sinh không gặp thời, bốn mươi tuổi đầu rồi mà chưa việc gì thành công, chỉ nhờ việc làm thuê cho người khác kiếm miếng cơm sống cho qua kiếp thảo dân mạt hạng, mới thiết tha việc được du hành xuyên thời gian làm sao! Sao việc tốt như vậy lại không rơi xuống đầu tôi cơ chứ?

Một đêm nọ, kẻ hèn là tôi bị ông chủ nói cho một trận, cực kỳ bực bội, một mình chạy ra ngoài uống rượu giải sầu. Người ta nói “nhấc chén tiêu sầu càng sầu hơn”. Thì ra tửu lượng của tôi cũng chẳng khá khẩm gì, lại còn một mình chén chú chén anh, hai ba bình rượu vừa vào ruột, liền nôn thốc ra. Cũng không biết làm thế nào về được nhà trọ, mơ mơ hồ hồ, vừa vào nhà liền ngã lăn ra ngủ, chẳng biết sự đời thế nào nữa.

“Tiểu Quân, dậy đi. Mau dậy đi, Tiểu Quân…”

Khỉ thật, gọi tôi sao?

Tên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa.

Nhất định nghe nhầm rồi.

Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật.

“Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…”

Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi.

Sắp muộn gì chứ?

Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào.

Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu đều phát ốm, Đài Loan cũng theo gót, cả ngày chỉ đòi sa thải nhân viên. Nếu cứ tin thật là để cho nó sa thải, khóc cũng không tìm được mộ.

Tôi sợ đến toát mồ hôi, dựng lưng ngồi dậy. Kỳ lạ thật, trước giờ chưa hoạt bát thế này bao giờ. Cũng biết thời gian không tha cho con người ta, đến tuổi trung niên rồi, có việc ngồi dậy cũng khó khăn, còn phải nhờ khuỷu tay giúp đỡ.

Nhưng….Không đúng chứ, ai đang gọi tôi thế?

Một mình tôi làm việc trong xưởng. Vợ không ở bên cạnh. Chúng tôi cũng không giống như mấy đại gia lắm tiền, không có việc gì làm lại gọi mấy người tình đến cả ngày.

Đến khi tôi mở mắt, một gương mặt rất thân thuộc nhưng dường như lại rất xa lạ xuất hiện trước mắt tôi. Trong tích tắc, người tôi nổi da gà, sợ đến nỗi kêu không thành tiếng.

Bà ngoại!

Trời đất ơi, người gọi tôi nãy giờ hóa ra là bà ngoại tôi!

Nhưng…Nhưng…Nhưng bà ngoại đã mất mười mấy năm rồi cơ mà. Đây đây đây…chẳng lẽ tôi đang nằm mơ? Nhưng lại không giống nằm mơ mà!

Bối rối, tôi thò tay đặt vào miệng cắn một cái rõ đau.

Ối mẹ ơi, đau điếng người!

“Thằng nhóc này, sao lại tự cắn tay mình thế?”

Bà ngoại vừa ngạc nhiên vừa xót cháu, vội vàng nắm lấy tay tôi, vừa xoa lại bóp.

Bàn tay nhỏ…Phải rồi, sao cánh tay tôi lại biến thành vừa nhỏ vừa thon thế này? Đây rõ ràng là cánh tay của trẻ con mà. Tôi người cao lớn to con, nặng hơn 160 cân, là một người đàn ông vạm vỡ tiêu chuẩn.

Tôi không nghĩ được nhiều lắm, giơ hai cánh tay lên nhìn, hai cánh tay vừa trắng vừa mịn, chỉ thô hơn cái chày cán bột một chút, không phải của trẻ con thì của cái gì? Tôi kinh hoàng thất sắc, tung chăn ra, vén quần nhìn vào trong, chú chim nhỏ trắng như tuyết, một sợi lông tơ cũng không có, đây đúng là cái ấy của trẻ con rồi.

Cuối cùng tôi không chịu được nữa hét toáng lên, hét không thèm để ý ai với ai nữa, vô cùng hoảng loạn…

Tôi thét lên làm bà ngoại kinh hoàng (tôi không biết bà rốt cuộc là ai, tạm thời cứ gọi là bà ngoại vậy). Bà cụ sợ quá không biết làm thế nào, vừa ôm tôi vào lòng vừa gọi: “Lão quan, lão quan, mau đến đây, mau đến đây…”

Tôi vẫn đang hét thảm thiết, một người đàn ông chạc bảy mươi tuổi bước vào, tiếng ù ù nói: “có chuyện gì thế?”

Âm thanh này quen thuộc quá, tôi bèn ngừng hét, định thần nhìn lại, ôi trời ơi, đây chẳng phải ông ngoại tôi sao? Tiếng ông ngoại tôi khá đặc biệt, âm mũi khá nặng, tôi nghe ông kể chuyện từ nhỏ, nên không thể nào quên được.

Nhưng, ông mất còn sớm hơn bà ngoại, tôi còn nhớ năm tôi 25 tuổi ông đã không còn. Đến nay cũng mười mấy năm rồi, ông ở đâu chui ra đây được? Không hiểu! Không hiểu!

“Tiểu Quân không biết bị trúng tà gì rồi…”

Bà ngoại cập rập nói.

Cánh tay vẫn còn đau, xem ra đây không phải nằm mơ. Tôi dặn mình phải bình tĩnh, vội vàng dò lại đống tư duy lộn xộn của mình. Nếu không phải nằm mơ, thì chỉ có một khả năng----tôi trở về quá khứ rồi.

Vừa nghĩ đến đây, tôi hoàn toàn bình tĩnh lại.

Khỉ thật, cuối cùng cũng rơi xuống đầu ta rồi. Tôi bống thấy vô cùng mừng rỡ. Tạm thời không bàn việc du hành vượt thời gian này là tốt hay không, chỉ biết sẽ không tồi tệ hơn những ngày tháng tôi vừa sống hôm qua. Một người đàn ông bốn mươi tuổi, chẳng việc gì nên hồn, làm thuê cho người khác, một tháng cầm 3-4000 tệ tiền lương.

Thấy tôi không khóc không kêu gì nữa, ông tôi tỏ vẻ không vui, nói: “Bà này, nói linh tinh gì thế? Tiểu Quân chẳng phải vẫn bình thường đó sao?”

Bà ngoại cũng thấy kỳ lạ, nắm lấy người tôi dò xét kỹ càng, miệng lẩm bà lẩm bẩm.

Tôi vẫn chưa ra đời ông nội và bà nội đã qua đời. Bố mẹ tôi đều là công chức nhà nước, tôi còn nhớ thuở nhỏ do ông ngoại bà ngoại nuôi nấng. Xem ra tôi không chỉ trở lại quá khứ, mà trở lại vào chính cơ thể mình rồi.

Đây lẽ nào là sống lại lần nữa trong truyền thuyết? Nói vậy, kiếp trước của tôi bị không tới 3 bình rượu xử lý rồi? Thật là nực cười. Cả đời chưa say bao giờ, chỉ uống say có một lần, lại có kết quả như thế này sao? Mẹ kiếp, đen đủi thật.

“Tiểu Quân, Tiểu Quân….”

Tôi đang mải nghĩ linh tinh, bà ngoại thấy hai mắt tôi đờ đẫn, liền cuống cuồng lên.

Tôi tỉnh dậy, cười rất ngọt với bà, gọi: “Bà ngoại!”

“Hừ…Tiểu Quân, cháu làm sao thế hả?”

“Cháu không sao, cháu rất khỏe”

“Ối chà, cháu dọa bà ngoại sợ chết khiếp đấy….”

Bà ngoại vẫn còn muốn nói nữa, ông ngoại đã tỏ vẻ không vừa ý, liền nói: “Bà này, còn lôi thôi gì nữa thế? Mau mặc quần áo cho Tiểu Quân, sắp đi học rồi.”

Đúng rồi, đi học. Tôi còn nhớ chỉ học một năm tiểu học ở quê, sau đó chuyển lên huyện đi học tiếp. Nếu theo đó mà tính, thì năm nay tôi 7 tuổi, năm nay là năm 1976.

Mặc xong quần áo, bà ngoại rửa mặt cho tôi, sau đó đưa tôi một củ khoai lang nướng mềm như bông.

Nhìn chiếc áo bông màu tro trên người, nhìn củ khoai lang trong tay, nhìn gương mặt quen thuộc hiền từ của ông ngoại bà ngoại, lại nhìn một lượt ngôi nhà nhỏ cũ kỹ, tôi mới tin mình đã trở về năm 1967.

“Tiểu Quân, ăn nhanh lên, ăn xong còn phải đi học nữa”

Bà ngoại vừa nói vừa lấy ra một chiếc cặp sách vải vàng.

Tôi gật đầu đáp lại, gạt lớp vỏ của củ khoai lang, ăn ngon lành.

Ừ ừ, đã mấy năm rồi tôi không được ăn khoai lang nướng. Thơm thật là thơm. Trong ký ức của tôi, 1967 là một năm thiếu thôn vô cùng về vật chất, đừng nói là trẻ con, đến người lớn, bữa sáng cũng chỉ có một hai củ khoai lang. Xem ra củ khoai lang này còn là đồ ăn trong suốt cả buổi sáng của tôi, thế còn không phải đói đến độ bụng réo ù ù?

Tôi không khỏi lặng người lo nghĩ.

Hừ, lo gì cơ chứ? Tên tiểu tử nhà ngươi ngày hôm nay là một đứa trẻ 7 tuổi, vẫn còn tưởng mình là một người đàn ông 160 cân sao? Củ khoai lang to thế này đủ để phát ngấy lên rồi, còn sợ đói hay sao?

Ôi, giờ cơ thể quay về thời 7 tuổi, nhưng trí óc thì vẫn là ở tuổi 40, não có loạn hết lên không?

Không được, phải mau mau bình tĩnh lại, phải xem lại một lượt lối suy nghĩ.

Thấy tôi ăn ngon lành, bà ngoại rất vui, cười đến nỗi hai mắt híp lại thành một đường chỉ.

“Tiểu Quân nhà chúng ta thật là ngoan....”

Bà ngoại, bà ngoại yêu dấu nhất của tôi, tôi có nằm mơ cũng không dám nghĩ, sẽ có ngày được gặp lại bà. Thật tốt quá rồi. Tạm thời không nói con đường trở về quá khứ là dễ dàng hay khó khăn, chỉ cần một lần nữa được sống với bà ngoại hai mươi năm, đã là một cơ hội trời cho rồi, Tôi nhất định sẽ nắm lấy nó, quý trọng những giây phút hạnh phúc không tới một cách dễ dàng này.

Tôi ăn hết củ khoai, cắp cặp sách lên vai, lưu luyến bước ra khỏi nhà.

Quê tôi ở thôn Liễu Gia Sơn, xã Hồng Kỳ, huyện Hướng Dương, khu Bảo Châu, tỉnh N ở khu phía nam, một nơi hẻo lánh toàn đồi núi. Thôn Liễu Gia Sơn, nghe cái tên này đã biết không phải là một nơi sản vật phong phú, đất đai phì nhiêu.

Bước khỏi bậc cửa đá xanh cao cao, tôi hít một hơi thật dài, ổn định lại cảm xúc hỗn độn của mình, cùng lúc đó cũng nhìn xung quanh nhận biết phương hướng. Kiếp trước của tôi, là ở trong một ngôi nhà nửa gạch ngói xanh nửa đất xây thành, sống đến 7 năm. Thời thơ ấu đã khắc ghi trong tâm trí tôi, cả đời này cũng không thể nào quên được.

Vừa ra khỏi nhà, một cơn gió núi mát lành thổi trên gương mặt. Bà ngoại chỉ cho tôi mặc một chiếc áo đơn và một chiếc quần bông mỏng, xem ra đây là tiết trời đầu tháng tám âm lịch, đầu tháng chín dương lịch, cũng là lúc tiểu học vừa vào học không lâu.

Tiểu học Liễu Gia Sơn, là ngôi trường duy nhất của cả thôn, ra khỏi nhà rẽ sang hướng đông, đi chừng hai dặm là đến nơi. Mặc dù nay tôi chỉ còn 7 tuổi, người thấp chân ngắn, nhưng một đoạn đường ngắn thế cũng không làm khó dễ được tôi.

Bước trên con đường gồ ghề của nông thôn, tôi vừa phấn khích vừa có phần hãi hùng. Du hành vượt thời gian, chuyện này chỉ thấy tiểu thuyết trên mạng nói đến mà thôi. Nghe ra thì rất đẹp đẽ mỹ miều, mỗi người du hành vượt thời gian, đều lợi dụng việc mình biết trước tương lai mà đạt được thành công to lớn. Người trở về thời cổ đại, không trở thành tướng giỏi thì cũng thành đại thần, thậm chí có người còn trở thành vua lập nước. Người trở về thời cận đại hay hiện đại, chẳng có ai là không giàu có vinh hoa, nếu không cũng là quan lớn, miệng có gang có thép, đắc ý vô cùng. Nhưng tôi vẫn không hết bất an. Nói thế nào nhỉ, vì kiếp trước tôi là giai cấp thảo dân điển hình, cái đấy gọi là tâm cao hơn trời nhưng mệnh mỏng hơn giấy. Một cuộc sống không hài lòng làm tôi trở thành người tin vào số mệnh. Tôi thấy rằng đời người đều do trời định. Nếu trời bắt tôi làm một cành cỏ nhỏ bé, thì có vượt thời gian ba mươi năm sống lại lần nữa cũng thế thôi. Thế thì thật khủng khiếp. Những ngày tháng đau khổ này, chịu một lần đã là quá đủ, chẳng lẽ phải chịu lại một lần nữa sao?

Ôi, sự việc đã đến mức này, sợ cũng không làm được gì, vẫn phải sống thôi, không lẽ vừa vượt thời gian lại đâm đầu xuống sông tự tử?

Vừa nghĩ đến chuyện tự tử, tôi liền dừng bước, bước đến bên một hồ nước soi bóng mình.

Trên mặt nước xanh trong xuất hiện một gương mặt non trẻ, có vẻ giống với con trai tôi tầm bảy tám tuổi. Mọi người đều nói con trai tôi trông rất giống tôi lúc nhỏ, xem ra đúng là tôi đã trở về thật rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status