Trùng sinh: Cứu vớt anh trai nam chính

Chương 17


Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Sau khi xoa một lát, sưng đỏ không gay gắt như vậy nữa, vừa vặn mệt nhọc toàn bộ dũng mãnh tiến ra, Cố Nhược Ngu cảm thấy mí mắt nặng ngàn cân, cả người mềm nhũn không dậy nổi, Tưởng Trọng Lâm thấy dáng vẻ buồn ngủ của cô, khẽ đặt chân của cô lên giường, đắp chăn cho cô, để cho cô nghỉ ngơi một lúc, như là ngầm nói, Cố Nhược Ngu đã ngủ, nhìn qua rất là mệt mỏi.

Ở từ đường bên kia Tưởng Trọng Lâm còn có chút chuyện cần giải quyết còn chưa làm, lại vội vàng chạy đến từ đường an bài một chút, vốn sau khi chấm dứt dịnh trở về thành phố, nhưng Cố Nhược Ngu không muốn đi thì tốt nhất không cần di chuyển, hơn nữa cũng đáp ứng cô muốn đi tắm suối nước nóng ở trấn Thanh Giang, Tưởng Trọng Lâm cảm thấy nên giữ lại một chiếc xe, những người khác đều trở về nhà, vẫn đang trong quốc khánh, đoán chừng rất nhiều người còn muốn đi ra ngoài chơi, Tưởng Thúc Dương tự mình lái xe đến, Tưởng Trọng Lâm dặn hắn vài câu, để cho chính hắn lái xe cẩn thận an toàn trở về.

Tưởng Thúc Dương cũng không lập tức đi, chỉ là nhìn anh hỏi một câu: “Anh, có phải anh đối xử quá tốt với cô gái kia hay không?”

Tưởng Trọng Lâm nhìn hắn một cái, không nói gì, điều này khiến cho hắn cảm thấy có một cảm giác không vui: “Anh, em biết anh vì gia đình này hy sinh rất nhiều, em biết anh là người thừa kế của Tưởng thị, anh cần vợ có xuất thân tốt, nhưng......”

“Không có gì nhưng.” Tưởng Trọng Lâm bỗng nhiên chặn ngang hắn: “Anh cũng không cảm thấy là hy sinh.”

Tưởng Thúc Dương hơi kinh ngạc nhìn anh, mà anh chỉ cười: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, mau trở về đi thôi.” Nói xong xoay người chuẩn bị trở lại nhà dân ngủ.

Lúc Cố Nhược Ngu tỉnh lại đã là hoàng hôn, cô không nghĩ đến mình vừa cảm giác ngủ lâu như vậy, xốc chăn lên vừa thấy, chân vẫn như móng heo, chán nản ngã xuống giường, nhìn trần nhà màu trắng đến ngẩn người.

Trong chốc lát cô bỗng nhiên ngửi thấy mùi đồ ăn, lúc này mới cảm thấy mình đã đói bụng, cửa bị Tưởng Trọng Lâm đẩy ra một cái, trong tay anh bê một bát mì nước gì đó.

Vốn Cố Nhược Ngu không thích mì phở, nhưng trước mắt đói không chịu được, nhìn bát mì nước này cũng cảm thấy là tốt, Tưởng Trọng Lâm nhìn thấy hai mắt của cô tỏa ánh sáng chỉ biết khẳng định là đói rồi, đặt bát lên trên bàn, sau đó bế Cố Nhược Ngu đặt lên trên ghế.

“Bên này không có gì thích hợp để ăn, tôi nghe trấn trên nói dưa chua nơi này làm rất không tệ, em thử xem đi.” Sau đó đưa chiếc đũa cho cô.

Mùi này thật sự là có chút quyến rũ người, kết quả không nói hai lời Cố Nhược Ngu cầm đôi đũa lên ăn, bình thường không ăn cái này, giờ phút này cũng trở nên mỹ vị, Mà Tưởng Trọng Lâm ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn cô ăn mỳ.

Uống hết một ngụm nước cuối cùng, Cố Nhược Ngu buông bát, lúc này mới cảm thấy thể lực khôi phục, hôm nay thật sự là rất giày vò rồi.

Tưởng Trọng Lâm đang định thu thập bát đi ra ngoài, đã bị Cố Nhược Ngu gọi lại: “Khi nào thì chúng ta có thể đi suối nước nóng?”

“Chân đều thành như vậy còn muốn đi suối nước nóng sao?”

“Không phải sau khi chườm lạnh thì phải chườm nóng sao? Ngâm nước nóng coi như là chườm nóng.” Cố Nhược Ngu cười đến giảo hoạt.

“Xem tình hình thế nào đã.” Tưởng Trọng Lâm cũng không đồng ý cũng không phản đối.
Cố Nhược Ngu bĩu môi, ghét nhất là xem tình hình gì đó, cũng không nói một cách khẳng định.

Không nghĩ đến một lúc sau Tưởng Trọng Lâm đưa cô đi ra ngoài, nói cho cô biết suối nước nóng bên kia đã chuẩn bị tốt rồi, đêm nay có thể đi qua, Cố Nhược Ngu quả thật có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, khi nào thì Tưởng tiên sinh nói chuyện trở nên tốt như vậy?

... ...

Không biết Tưởng Trọng Lâm khó có được tốt tính như vậy là vì cảm thấy thật vất vả mới thời gian quý báu cứ như vậy lãng phí ở trên chuyện tế tổ, buổi tối trước đó anh đã nhìn thấy Cố Nhược Ngu ôm máy tính tra tư liệu du lịch, đại khái là kế hoạch lần này có thể đi ra ngoài nghỉ phép, ai ngờ bị chuyện này trì hoãn. Vốn sau đó có thể đi hưởng tuần trăng mật khiến cho Tưởng Trọng Lâm đã có chút áy náy, lần này lại chậm trễ kế hoạch của cô còn khiến chân bị thương, về tình về lý mà nói đều phải chăm sóc nhiều hơn mới đúng, bởi vậy anh mới hỏi bác sĩ ngâm suối nước nóng vết thương ở chân có nặng thêm không rồi mới quyết định dẫn Cố Nhược Ngu tắm nước nóng.

Trấn Thanh Giang cũng không phải khu du lịch nổi tiếng gì, cho dù là ngày nghỉ người cũng không tính là nhiều, nhưng bởi thế mới không phá hoại phong cảnh tự nhiên, khai phá suối nước nóng mang đến cho nơi này có một chút nhân khí, mấy năm nay người đến đây cũng dần nhiều lên, thật ra Tưởng Trọng Lâm cũng không có cảm tình gì với nơi này, từ nhỏ cũng không lớn lên ở đây, chỉ là từ khi ba xây dựng từ đường Tưởng thị sau đó hàng năm mới trở về.

Thay vì nói là trở về tế tổ, chẳng bằng nói trở về chứng minh bản thân, lúc ba Tưởng còn trẻ cũng không được người trong nhà coi trọng, cũng hiểu được người không có tiền đồ gì, bởi vậy ở Tưởng gia ông không được đãi ngộ công bằng, cho đến khi mình bắt đầu ra ngoài dốc sức làm việc, rốt cuộc mình cũng có chính một sự nghiệp, sau này bỗng nhiên lại nhớ đến quê nhà. Chỉ là những tộc trưởng khinh thường ông năm đó cũng đã cưỡi hạc về tây rồi, bởi vậy ông bỏ tiền ra tu sửa từ đường Tưởng thị như bây giờ, hàng năm dẫn theo con của mình trở về bái tế, chắc là vì để cho những lão già trước kia khinh thường ông nhìn xem bộ dáng bây giờ của ông là gì.

Sau khi trưởng thành, Tưởng Trọng Lâm càng nhìn càng thông suốt với chuyện ba hồi hương này, anh gần như có thể đoán được tâm tính của ba, nhưng lại không nhiều lời, cứ như vậy mỗi một năm trở về, với anh mà nói, việc này như là việc công ty, chỉ là một nhiệm vụ cần chấp hành mà thôi.

Đến suối nước nóng, Cố Nhược Ngu quả thật là lên tinh thần, suối nước nóng này ở dưới chân núi, cũng không giống suối nước nóng trong khách sạn sa hoa, kiến trúc bằng gỗ đơn giản, khăn trải giường sạch sẽ, không có nhân viên sửa chữa suối nước nóng, có chút tương tự với chỗ suối nước nóng cô đi qua Hokkaido Nhật Bản.

Trước khi Cố Nhược Ngu đến ngâm nước nóng đã chuẩn bị đủ mọi thứ, tắm nướng nóng khẳng định là phải có áo tắm, ở trước mặt Tưởng Trọng Lâm có loại áo tắm gì mới có thể hiện ra sức quyến rũ của cô đây? Vấn đề này là con gái muốn ở trước mặt người khác phái mặc áo tắm thì tuyệt đối sẽ không tự giác được tự hỏi vấn đề. Cô suy xét thật lâu, rốt cuộc quyết định mang theo một bộ áo tắm màu hồng nhạt hai mảnh, không gợi cảm bằng bikini, nhưng lại hiện ra vẻ xinh đẹp thuộc về thiếu nữ.

Lúc Cố Nhược Ngu một chân nhảy ra khỏi phòng thay quần áo thì nhìn thấy Tưởng Trọng Lâm đã sớm thay xong quần áo chờ ở đấy, dáng người quả nhiên rất tốt! Cơ thể rắn chắc mà không cường điệu, vai rộng eo hẹp kết cấu tam giác ngược, đường tam giác trước kia có thảo luận qua cũng ẩn ẩn có thể nhìn thấy, còn có, phía dưới......

Không thể nhìn xuống dưới! Cố Nhược Ngu cảm thấy trên mặt có chút nóng, rời ánh mắt của mình đi, nhắc nhở bản thân nhất định phải bình tĩnh khi đối mặt với đàn ông, đừng có dáng vẻ bỉ ổi muốn lập tức nhào vào người khác.

Thật ra Tưởng Trọng Lâm cũng không phát hiện ra khác thường của cô, toàn bộ chú ý của anh đều đặt ở trên “Móng heo” của Cố Nhược Ngu, nhìn thấy cô đi ra thì chuẩn bị đỡ cô đến bên cạnh ao, kết quả thấy được áo tắm của cô, nhướng mày.

“Thật đúng là rất lộ liễu!” Tưởng tiên sinh trong lòng nghĩ.

Tuy bởi vì công việc, anh từng thấy qua người lộ liệu hơn, hoặc là cơ bản không mặc cũng không biết bao nhiêu lần, nhưng khi nhìn thấy Cố Nhược Ngu, vẫn cảm thấy có chút bại hoại, đặc biệt ánh mắt của những người đàn ông bên cạnh đều dừng ở trước ngực trắng nõn của cô. Sắc mặt của Tưởng Trọng Lâm không tốt tiến lên vài bước, cầm lấy khăn lông trong tay bao lấy cả người cô, ôm lấy bước đi, không ở để cho đàn ông bên cạnh có nhiều không gian mơ mộng.

Cố Nhược Ngu rúc vào ngực Tưởng Trọng Lâm, còn có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của anh, hai loại tâm tính trong lòng luôn giãy dụa “Oa, trước công chúng bị bế lên rất thẹn thùng” và “Hắc hắc, dáng người thật tốt có muốn ăn đậu hủ của anh ta hay không”, cuối cùng còn chưa kịp làm ra một biểu cảm hợp lý, Tưởng Trọng Lâm đã bế cô vào suối nước nóng rồi.

Quả nhiên suối nước nóng thiên nhiên rất thoải mái, một chút nước, Cố Nhược Ngu đã bị nước nóng xung quanh khiến cả người ấm lên, chỗ mắt cá chân bị sưng vị có chút cảm giác nhói, nhưng toàn thân đều cảm thấy mạch máu lưu thông.

Đầu Cố Nhược Ngu gối lên trên tảng đá bên cạnh, nhắm mắt nghỉ ngơi, bỗng nhiên hơi mở híp mắt muốn nhìn Tưởng Trọng Lâm đang làm gì một chút, kết quả anh đang ngồi ở cạnh bể tắm với vẻ mặt đang suy nghĩ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì mà vẻ mặt lại nghiêm túc như vậy?

Bể tắm của bọn họ nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng có thể chứa được mười người, ngoại trừ bọn họ ra còn có một đôi tình lữ ngoại quốc, cũng không biết là tìm được chỗ nhỏ như vậy đến tắm suối nước nóng như thế nào, mặt khác còn có ba nữ sinh, nhìn qua như là bạn bè tốt đến vui chơi.

Cố Nhược Ngu không quá thích nhiều người ở trong một bể tắm, như vậy cảm giác rất không có tính riêng tư, nhưng bây giờ nơi này có thể có suối nước nóng cũng không tệ rồi, cô cũng không thể lại soi mói.

Nhưng ai đến nói cho cô mấy cô gái đang vui cười đàm luận ở bên cạnh kia, lộ vẻ háo sắc với Tưởng Trọng Lâm xem cô là người vô hình sao?

Cố Nhược Ngu ngồi cách Tưởng Trọng Lâm không tính là gần, hơn nữa hai người lại không có trao đổi gì, mấy thiếu nữ kia tự nhiên sẽ không cho rằng bọn họ là đi với nhau.

Tuy Tưởng Trọng Lâm mặt than nghiêm túc, vẻ mặt tắm suối nước nóng như khi họp nghe báo cáo, cũng không biết có chuyện ưu quốc ưu dân gì, nhưng khuôn mặt góc cạnh kia rõ ràng anh tuấn, dáng người còn có thể so với người mẫu rất dễ dàng khiến cho người xung quanh chú ý, lại càng không muốn nói đến mấy nữ sinh nhỏ chưa thấy qua việc đời này.

Cố Nhược Ngu dùng ánh mắt luôn quan sát mấy người thấp giọng vui cười kia, nữ sinh xô đẩy, ước chừng là muốn đến gần Tưởng Trọng Lâm, đáng tiếc anh tỏ vẻ không tốt đừng tới gần lại cảm thấy có chút khiếp đảm, ba người ngươi đẩy ta kéo muốn chọn một người tiến lên, kết quả cuối cùng nữ sinh đi ra là xinh đẹp nhất trong đó, nhìn qua có vẻ là người thành thục, cô ta từ từ đến trước mặt Tưởng Trọng Lâm, mặt xấu hổ mở miệng: “Tiên sinh anh đến một mình sao?”

“... ...”

“Chúng tôi có ba người, muốn theo chúng tôi ra ngoài chơi không?”

“... ...”

Nữ sinh không được đáp lại có chút xấu hổ lại có chút tức giận, đoán chừng cô dựa vào bộ dáng còn chưa từng ra tay mà không thành công: “Tiên sinh......”

“Xin lỗi, có thể đừng làm phiền tôi được không.” Tưởng Trọng Lâm thậm chí ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, lạnh nhạt nói.

Nhìn gương mặt của nữ sinh biến sắc, Cố Nhược Ngu một bên cảm thán Tưởng Trọng Lâm cũng quá không cho nữ sinh mặt mũi rồi, không phải chỉ là đến gần thôi sao? Cũng không mất miếng thịt nào, nhưng cô nàng rất thích phản ứng này!

Đột nhiên nghĩ đến chủ ý gì đó, Cố Nhược Ngu cười quỷ dị, cười đi đến bên người mấy nữ sinh kia, cũng thấp giọng nói: “Ta và các cô đánh cược thế nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status