Truyện đã xóa

Chương 18-3


Một năm nào đó khi chúng tôi đã trở thành những sinh viên đại học, tôi và hắn cùng về quê nhân một dịp lễ. Lại nói, từ khi xác lập mối quan hệ, hắn biến nhà tôi thành nhà hắn, chỉ thiếu nước điền tên vào sổ hộ khẩu gia đình.

- Yên tâm đi, sớm muộn gì tên anh chả có trong đấy, mục con rể cả ấy.

Hắn đã trơ trẽn nói như vậy khi tôi càu nhàu về việc hắn ăn dầm ở dề trong nhà tôi. Thậm chí hắn còn gọi bố tôi là bố, gọi mẹ tôi là mẹ và... gọi con Rô là con!

Thôi được, việc gọi bố mẹ tôi là bố mẹ, tôi cũng không thèm quản, nhưng còn con Rô, hắn gọi như thế khác nào nói tôi là mẹ của con chó?! Tôi muốn khóc, thực sự rất muốn khóc!

Hôm ấy vừa về đến nhà, mặt rửa chưa ráo nước, bố tôi đã sai hai đứa lên nhà ông bạn bố, một chủ trang trại nuôi gà lấy hơn chục trứng về ăn.

Sau khi nhận trứng và nghe quảng cáo hơn mười phút đồng hồ về độ ngon của trứng, tôi xách túi âm thầm trốn ra xe chờ, để lại hắn với khuôn mặt thảm não khi bị bác chủ kéo ra trang trại gà để tiếp tục phân tích.

Cuối cùng, sau 30 phút 21 giây, hắn lảo đảo đi ra, mắt long sòng sọc, tóc tai bù xù, thậm chí còn có cả lông gà trên đỉnh đầu, tôi nhìn mà chỉ biết ôm bụng cười rung cả rốn:

- Thế nào, có thấy cô gà mái nào xinh không?

Tôi vừa gỡ chiếc lông gà ra khỏi đầu hắn vừa cười cợt hỏi.

- Không. – Hắn cau có đáp rồi đay nghiến nói tiếp. – Nhưng có một con gà xấu nhất, đểu nhất chính là em, dám bỏ anh một mình. Nhìn đây này, con gà đen chết tiệt còn đạp thẳng vào mặt anh nữa.

Hắn nói xong bèn tức giận chỉ vết bẩn in hình chân gà trên mặt mình.

- Ha ha, đáng đời anh, ai bảo suốt ngày chê em là óc gà. – Tôi vừa ôm bụng cười vừa móc khăn giấy trong túi ra đưa cho hắn. – Này, lau đi.

- Hừ!

- Thôi, đừng giận nữa, bây giờ về để em chở anh nhé! – Tôi chu miệng thổi phù phù vào tai hắn, cười nịnh nọt.

- Em chở? Cho anh xin, anh chưa muốn chết sớm, em đã có bằng lái xe đâu.

- Nhưng em biết đi rồi mà. Mặc kệ, anh không ngồi sau thì đi bộ, chọn đi.

Tôi nói rồi trèo lên xe, treo trứng ở trước, hất mặt vênh váo nói.

- Haizz, chó cắn không đau bằng ngồi sau đàn bà cơ mà ngồi sau đàn bà còn hơn là đi bộ. Với cả, đi cùng em thì có nguy hiểm cỡ nào anh cũng chịu. – Hắn thở dài, cười cười rồi trèo lên xe.

- Hừ, dẻo mồm. – Tôi liếc hắn một cái rồi rồ ga, phóng vụt đi, hắn bật cười, hai tay đút vào túi áo tôi, không nói gì.

Đường thẳng đẹp, lại vắng người nên tôi đi bon bon, chạy được một lúc, tôi quay xuống, tươi cười hỏi hắn:

- Thấy em chạy xe thế nào?

- Good job! – Hắn giơ ngón tay cái lên, cười nịnh nọt.

- Hí hí...

Tôi cười hí hửng rồi nhanh chóng quay đầu lại, tiếp tục lái xe, ngang qua một bà cụ đi ngược đường, tôi nghe bà cụ nhắc:

- Treo trứng thế kia không khéo vỡ đấy!

Tôi và hắn cùng bật cười, thầm nghĩ người già đúng là cẩn thận quá mức.

- Dạ không sao đâu ạ, cảm ơn cụ.

Hắn hơi ngoái đầu, mỉm cười nói với bà cụ rồi quay lại vỗ vai tôi nhắc:

- Chạy nhanh không muộn rồi.

- Ừm, xem em đây.

Tôi hào hứng nói rồi rồ ga phóng tít mù. Một cái ổ voi to đùng chợt xuất hiện trước mắt, tôi thả ga, đi chậm lại rồi quay xuống, chớp chớp mắt hỏi hắn:

- Anh, có chướng ngại vật, xông thẳng vào hay tránh?

- Còn phải hỏi sao? Dĩ nhiên là xông lên quất tới bến rồi. – Hắn trợn mắt lên rồi bật cười nói.

- Ô kê con dê.

Tôi hét lên vui vẻ rồi rồ ga phóng thẳng, cứ thế hai đứa miệng ngoác ra cười như được mùa, sung sướng lao vào cái ổ voi to đùng như hai đứa rồ, cho đến khi:

- BÉP...

Một âm thanh thật thâm thuý vang lên.

Nụ cười trên mặt tôi và hắn cứng đờ, thân xác cùng chiếc xe đã đi qua ổ voi nhưng linh hồn thì ở lại sau tiếng bép đáng nguyền rủa kia.

"Thôi chết toi"

Tôi kêu thầm rồi vội vàng phanh kít xe lại mặt mày xanh mét quay xuống nhìn hắn, lập cập rên lên:

- Anh... anh Đông...

Mặt hắn cũng xanh chả kém gì tôi, lia mắt nhìn vào chỗ treo trứng ban nãy, hắn đờ đẫn nói:

- Chúng ta... vừa giết chết mười lăm con gà con rồi.

- ...


Một phút trầm mặc qua đi, hai đứa tôi vội vàng dựng xe xuống, đi đến ngồi xổm ở bên đường, ngơ ngác nhìn đống trứng vỡ thành một đống bèo nhèo vàng trắng lẫn lộn, rốt cục lôi ra được hai quả trứng còn nguyên vẹn. Tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi, mặt mày thảm não, thở dài thườn thượt.

- Giờ phải làm sao đây? – Tôi rầu rĩ hỏi.

- Haizz... còn làm sao được nữa, ra chợ mua mười lăm quả khác vậy.

- Nhỡ bố phát hiện ra thì sao?

- Yên tâm đi, bố có phải dân nuôi gà như ông bác kia đâu mà biết.

Hắn bọc hai quả trứng lại, cất vào cốp xe rồi bật cười, xoa đầu tôi trấn an.

- Ờ ha, vậy đi, hì hì. – Tôi gật đầu như giã tỏi rồi nhanh chóng trèo lên xe, lần này tôi không dám đòi cầm lái nữa, hic.

Sau đó chúng tôi tiến hành theo kế hoạch, ra chợ mua mười lăm quả trứng thuận lợi trao tận tay cho bố tôi, thật may là ông chẳng nghi ngờ gì cả, thâm chí bữa tối còn tấm tắc khen trứng ngon, báo hại tôi và hắn phải bấm bụng nhịn cười đến mức nội thương.

...

Và tối hôm ấy, hắn trèo từ ban công sang nhà tôi, mang theo hai quả trứng luộc vẫn còn nóng hôi hổi. Chúng tôi ngồi ăn trứng luộc chấm muối ớt, uống coca cùng một lát chanh và xem phim kinh dị, tôi tựa đầu vào vai hắn, hít mùi hương quen thuộc từ hắn, tận hưởng khoảnh khắc yên bình rất đỗi ngọt ngào này, miệng tự động nhoẻn lên, nở nụ cười vui vẻ.

Không biết bao nhiêu lâu sau, khi tôi vẫn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc của riêng mình, hắn chợt chép miệng bình luận:

- Chẹp, người đóng vai ác quỷ trong phim này thất bại hoàn toàn rồi.

- Tại sao, em thấy kinh mà. – Tôi xoay đầu lại, tựa cằm vào vai hắn, tròn mắt hỏi.

Hắn khẽ cười, hôn nhẹ vào chóp mũi tôi rồi cất giọng trêu chọc:

- Đến một người nhát gan như em nhìn thấy còn cười hềnh hệch như bị hâm thì còn ai sợ nữa, chả thất bại thì sao?!

- Cái gì? Anh thích chết không? Anh mới đồ nhát gan ấy, đừng quên ai xem phim kinh dị xong không dám đi tè phải gọi em dẫn đi.

Tôi vùng người lên, đay nghiến nói, tiện thể véo vào eo hắn một cái thật mạnh rồi đạp cho hắn mấy phát:

- Ái... đau, được rồi, được rồi... là anh nhát gan, được chưa?

- Hừ, cho chết!

- Nhưng mà vừa nãy em cười gì thế?

- Không biết.

- Nói đi...

- Không.

...

Lên thủ đô học đại học, ăn biết bao nhiêu món ngon, uống biết bao nhiêu thứ nước đắt tiền. tôi vẫn mãi không quên được hương vị của quả trứng gà luộc nóng hổi cùng cốc cô ca phảng phất vị chanh thơm, có lẽ bởi nó mang hương vị của tình yêu, của sự yên bình và hạnh phúc. Những năm tháng tuổi trẻ đẹp đẽ, có hắn bên cạnh, thật sự rất đỗi tuyệt vời!

------------------------------

P/S: Đang thi nên tớ bị stress chút xíu, không vào mạch truyện chính được, viết cái này cho vui vui bắt nguồn từ một chuyện có thật của tớ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 55 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status