Truyện đã xóa

Chương 34





Tôi bước vào kì nghỉ hè với tâm trạng vui vẻ đến kì lạ, dù thời tiết đang trong giai đoạn nóng đến phát điên cũng không làm ảnh hưởng đến tâm tình nở hoa của tôi.

Dù đã cố gắng tiết chế những cảm xúc vui vẻ ấy xuống nhưng vẫn không cách nào khiến môi ngừng cười, miệng ngừng hát ngân nga. Lần đầu tiên trong đời tôi phát hiện, cảm giác được ai đó thích thì ra lại vui vẻ đến thế. Phải chăng đây là một trong những lí do khiến bà chị nhà đối diện thỉnh thoảng lại ngoác mồm ra rống lên: "Là con gái thật tuyệt!"?

Khác với sự vui vẻ có chút ngớ ngẩn của tôi, hắn – kẻ đầu têu ra mọi chuyện lại chẳng có biểu hiện gì bất thường, thậm chí còn tỏ ra khá lạnh nhạt.

Sau hôm ấy, hắn vẫn bình thản sang nhà tôi ăn trực, vẫn tranh giành đồ ăn ngon với tôi, vẫn mở mồm ra là xúc xiểng tôi không thương tiếc, vẫn dán mắt vào những cuốn tạp chí có hình mấy cô hotgirl xinh đẹp, xuýt xoa khen cô này dáng chuẩn, khen cô kia dễ thương trước mặt tôi.

Sự hời hợt của hắn khiến tôi như bị chìm trong một bể hoang mang, niềm vui chưa duy trì được bao lâu đã bị rút cạn mất một nửa, thậm chí có lúc tôi còn nghĩ không biết hắn thích tôi thật hay tất cả một màn tỏ tình hôm đó chỉ toàn là do tôi tưởng tượng ra.

Cứ bảo con gái khó đoán, con trai cũng khác gì, đúng là sáng nắng chiều mưa, buổi trưa sương mù, ẩm ẩm ương ương như cái thời tiết Việt Nam!

...

Hôm nay nhiệt độ lên đến gần 40 độ, cái nóng khiến cả chó và người đều phải thè lưỡi. Nhỏ Hân vẫn như mọi khi, kiếm một chỗ mát mẻ trên tầng thượng, ngồi nhâm nhi mấy quyển truyện ngôn tình của nó. Con Rô thì ủ rũ nằm ở một xó hiên nhà, thỉnh thoảng lại phe phẩy cái đuôi trắng muốt, phần còn nhiều lông nhất trên người nó, mắt cụp xuống đầy buồn bã.

Chuyện là mấy hôm trước, tôi và anh Tùng trong một phút rảnh rỗi sinh nông nổi đã lôi đầu nó ra cạo lông để tránh nóng. Ý tưởng ban đầu rất phong phú, nào là cạo thành hình bông hoa, trái tim, đầu để ba chỏm... nhưng cuối cùng, dưới bàn tay đầy tính nghệ thuật "rởm" của hai anh em tôi, những ý tưởng ban đầu đã thất bại hoàn toàn. Tôi và anh Tùng sửa lên sửa xuống, sửa ngang sửa dọc, cạo chỗ nọ, cắt chỗ kia, cuối cùng... trụi lủi.

Hai đứa đã thành công biến con chó lông xù xinh đẹp thành một con lợn trắng hếu, dị hợm đến nỗi nhỏ Hân nhìn thấy còn phải khóc thét.

Chỉ tội cho con Rô, vì sự nghịch ngu của chủ mà đời chó của nó đã bị đổi thành đời lợn, từ hôm ấy cứ tôi và anh Tùng đi đâu về là nó chẳng thèm chạy ra mừng, chỉ vẫy cái đuôi lạc quẻ của nó lên như muốn nói: "Đấy, thành quả của mấy người đấy!"

Thế mới nói, ngu dốt cộng nhiệt tình bằng phá hoại! Nhà có hai đứa phá hoại, bố mẹ tôi hẳn phải rất đau lòng.

Khác với nhỏ Hân yên bình và con Rô buồn bã, tôi đi tìm thú vui bên đồ ăn. Vác theo cốc nước đá, mấy quả chuối lùn chín vàng, tôi ngồi vắt vẻo ở lan can tầng hai, vừa gặm chuối vừa nhai đá, tự tưởng tượng mình đang được ăn đá bào vị chuối.

Ở dưới sân, bằng tinh thần ham vui hơn tất cả, hắn và anh Tùng, quần đùi áo ba lỗ thể thao, đang điên cuồng chơi cầu lông, bất chấp cái thời tiết nóng như đổ lửa.

Đúng là hâm, mát mẻ không thích thì thôi toàn thích chơi trội, anh Tùng chắc học nhiều quá đến nỗi điên rồi nên mới nghe theo lời rủ rê của hắn. Nhìn hai kẻ đang vung vẩy cái vợt, cả người ướt đẫm, mồ hôi thi nhau chảy xuống từ mặt, từ tóc, tôi chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, sao lại có những người cứ thích làm khổ chính mình thế nhỉ?

Tôi vừa nghĩ vừa trệu trao nhai miếng chuối, cảm thấy nhạt mồm nhạt miệng vô cùng. Thật ra tôi chẳng thích ăn chuối tí nào nhưng vì trong nhà không còn thứ gì nhét được vào mồm ngoài chuối nên đành phải ăn tạm.

Tất cả cũng chỉ tại sự ki bo kẹt xỉn của anh Tùng, dù tôi suốt ngày lải nhải về việc mua hoa quả nhưng anh ấy vẫn lạnh lùng gạt phắt đi với lí do: "Phải tiết kiệm năm sau mới có tiền mua điều hòa". Vâng, nếu mua được điều hoà bằng cách nhịn ăn hoa quả thì không biết tôi phải nhịn đến bao giờ mới đủ tiền tậu được một chiếc?! (-_-)

Tôi cay cú nghĩ thầm rồi lừ mắt nhìn xuống dưới sân nơi anh Tùng đang rướn người làm cú đập cầu thần thánh. Trong lúc tôi còn đang bận trù cho ông anh ki bo của mình bị ngã dập mông thì tiếng chó sủa chói tai chợt vọng ra từ điện thoại khiến tôi giật mình suýt cắn phải lưỡi. Nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình, tôi nhíu mày đầy khó hiểu, ông thần cục đá này hôm nay lại rảnh rỗi nhớ đến tôi cơ đấy, không phải giờ này cậu ta nên nằm phởn phơ trong phòng máy lạnh và nghiên cứu mấy quyển sách chi chít số của cậu ta hay sao?

Tôi nghĩ rồi đưa máy lên tai nghe, vừa nhét nốt miếng chuối vừa uể oải lên tiếng:

- A lô.

- Đang làm gì thế?

Phong hỏi luôn, giọng có chút khàn khàn như vừa ngủ dậy. Cậu ta lúc nào cũng bắt đầu với cái giọng điệu lạnh nhạt như thế, quen quá rồi nên tôi chả thèm so đo, vừa nhai chuối vừa đáp luôn chẳng cần suy nghĩ:

- Đang ăn chuối, xem hài kịch.

- Hài kịch?

- Ừ, hai thanh niên chập cheng rủ nhau hành xác. – Tôi khẽ cười đáp gọn, chắc mẩm Phong chẳng hiểu tôi đang nói nhăng nói cuội cái gì. Quả nhiên, cậu ta im lặng một lúc rồi chuyển sang vấn đề khác:

- Sao lại ăn chuối, không phải bảo ghét chuối sao?

- Haizz, biết làm sao được, nhà chả có cái gì ăn nên đành ăn tạm, tôi đang ngứa mồm lắm đây.

Tôi rầu rĩ đáp, lại không nhịn được lia mắt xuống sân lườm anh Tùng. Nghe tôi than thở, Phong khẽ cười rồi nhàn nhạt hỏi:

- Đi ăn kem không?

Nghe nhắc đến kem, mắt tôi sáng bừng lên, định gật đầu đồng ý luôn nhưng chợt nhớ đến cái túi tiền xẹp lép của mình, tôi vội vàng kìm lại, ủ rũ nói:

- Nhưng tôi hết tiền rồi, chưa được "lĩnh lương", để hôm khác đi.

- Tôi có nói bắt cậu trả tiền à? – Phong xẵng giọng, dường như có chút bực bội.

- Ý cậu là cậu đãi?

- Ừ.

Nghe một tiếng "Ừ" của Phong, tôi sung sướng nhảy cẫng lên, tay chân vung vẩy như điên để rồi sướng quá hoá rồ nhỡ tay... ném luôn cái vỏ chuối xuống sân.

Liền sau đó, một tiếng "BỊCH" lạnh lùng vang lên như tiếng một vật nặng vừa rơi xuống đất.

- Vỏ chuối này là của đứa nào!

Tiếng gào như bò rống đột ngột vọng lên từ dưới sân, vọt lên trên, thấu tận trời xanh, khiến mấy đám mây trắng phải run rẩy nhè nhẹ, chim chóc bay trên trời hãi hùng tìm chỗ trốn.

Thật kinh khủng, khó có thể tưởng tượng được giọng nói trầm ấm đầy quyến rũ của anh Tùng một ngày nào đó lại biến thành "bò rống". Chỉ nghe thôi cũng đủ làm tôi tim đập thình thịch chân run cầm cập. Cầm chiếc điện thoại vẫn còn léo nhéo giọng nói của Phong, tôi mon men thò đầu qua lan can, nhìn xuống dưới sân và cảnh tượng hãi hùng đập vào mắt.

Anh Tùng mặt nhăn như khỉ, đang ngã ngồi trên sân, bên cạnh là cái vỏ chuối vừa bị anh ấy đạp cho nát bét. Ở bên kia, tên Thành Đông chả thèm nể mặt ai cả, ôm bụng nằm lăn lộn ra sân mà cười như bị lên đồng.

Vừa nhìn thấy cái mặt tôi lấp ló sau lan can tầng hai, tiếng gào thét như bò rống của anh Tùng lại một lần nữa vang lên khiến tôi giật mình suýt ngã lộn cổ:

- Dương! Anh sẽ giết em!

Tôi sợ hãi vội rụt cổ lại, cuống quýt nói vài ba câu với Phong rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy, để lại cốc nước đá và mấy quả chuối nằm chỏng chơ ở lan can. Anh Tùng rất ít khi nổi điên nhưng một khi đã điên lên thì đến khủng long cũng phải bái làm sư phụ.

Hẹn với Phong ở quan kem Y, tôi phải trốn trong nhà vệ sinh, đợi đến khi anh Tùng nguôi giận, vào phòng đọc sách đóng đô rồi mới dám đi.

Đang lò dò dắt xe ra cổng thì hắn chợt lù lù xuất hiện trước mặt khiến tôi giật mình hú lên một tiếng, suýt thì ném cả cái xe xuống đất, thử tưởng tượng khuôn mặt kia mà đổi thành anh Tùng chắc tôi sẽ tăng xông mà chết mất.

- Anh định giết em đấy à?

Tôi bực bội rít lên nho nhỏ, vừa nói vừa nghiêng đầu nhòm vào trong nhà, chỉ sợ anh Tùng thình lình chạy ra thì chết. Nhìn bộ dạng sợ đến xanh mét mặt mày của tôi, hắn ôm bụng cười ngặt nghẽo, xem chừng vui vẻ lắm.

Có vẻ hắn vừa tắm xong, quần áo thẳng thớm, tóc tai thơm mùi bạc hà mát rượi. Tôi nhìn khuôn mặt dù phơi nắng cách nào cũng không đen đi của hắn, vô thức nuốt nước bọt đánh ực, trong lòng có chút ghen tị, ý muốn được trét đất vào mặt hắn lại càng dâng lên mãnh liệt.

- Định đi đâu bây giờ? Đã đen như trâu còn hay bêu nắng. – Sau khi đã dừng được cười, hắn cất giọng chất vấn, tay giữ rịt lấy cái giỏ xe của tôi.

- Đi đâu còn lâu em mới nói. – Tôi hậm hực đáp, có chút buồn bực khi bị động chạm đến làn da của mình, quả thật cái nắng gay gắt của mùa hè đã khiến tôi bị đen đi chút ít, nhưng dù vậy cũng không nên so sánh với da trâu chứ?! *Gào*

- Không nói hả? Không nói anh gọi thằng Tùng. – Hắn cười gian xảo rồi chậm rãi bắc tay lên miệng, hít mạnh một hơi làm như đang chuẩn bị hét tên anh Tùng.

Đúng là tên xấu xa, hắn lúc nào cũng chèn ép bắt nạt tôi, tại sao tôi không thể có quyền tự do đi lại của riêng mình chứ? Bực mình, tôi đáp luôn chẳng thèm giấu giếm:

- Đi ăn kem với bạn, được chưa?... Là con trai, anh không cần phải hỏi.

Nói xong tôi lại có chút mong chờ vào phản ứng của hắn, liệu hắn có tức giận không nhỉ?

Nhưng trái với suy nghĩ của tôi, khuôn mặt hắn vẫn bình thản, chẳng có vẻ gì là tức giận, khẽ cong môi để lộ nụ cười nhàn nhạt, hắn thản nhiên nói:

- Thế thì gọi điện bảo nó là không đi được đi.

Tôi sửng sốt đến độ suýt đập đầu xuống ghi đông xe đạp. Có phải trời nóng quá khiến hắn bị chập cheng không? Hay xem phim nhiều nên bị hoang tưởng nặng? Sao hắn có thể ra lệnh cho tôi bằng cái giọng thản nhiên đó?

- Anh nghĩ em sẽ nghe anh chắc, nói chuyện buồn cười thật. – Tôi nhìn hắn, cảm thấy có chút tức cười. – Được đi ăn kem miễn phí, ngu gì từ chối.

Bị tôi cười giễu, hắn không buồn nổi giận thậm chí khuôn mặt còn bày ra vẻ khoái trá, vui vẻ đút tay vào túi quần lôi ra hai tờ giấy sặc sỡ sắc màu rồi phe phẩy trước mặt tôi như đuổi ruồi:

- Vé ăn buffet miễn phí thì sao? Em định từ chối để đi ăn kem hả?

Nghe hắn nói, mắt tôi tự động sáng rực lên như đèn pha ô tô, mắt háu háu nhìn vào hai tờ vé trên tay hắn, tôi ngờ vực hỏi:

- Ở đâu ra thứ béo bở như thế, anh lại lừa em hả?

- Ai rảnh rỗi lừa em làm gì, nhìn kĩ đi, hàng thật một trăm phần trăm nhé! – Hắn cau mày khó chịu, xoè hai tờ vé ra trước mặt tôi rồi cong môi cười đầy tự mãn. – Anh phải chơi game mòn bàn phím mới kiếm được đấy!

- Để mai đi được không? – Tôi nhìm lom lom vào hai tờ vé, nuốt nước bọt đánh ực.

- Hôm nay là hết hạn rồi. – Hắn lạnh lùng đáp.

- Thế để tối đi. – Dù sao tôi vẫn hơi tiếc bữa kem.

- Không, anh chỉ thích ăn bây giờ thôi, tối không có hứng. – Hắn xẵng giọng. Đúng là quý tộc rởm, đã được ăn miễn phí lại còn phải hứng với chả thú. Tôi nghiến răng nghĩ thầm nhưng vẫn nhe răng cười đầy ngọt ngào:

- Bây giờ mới 9 giờ hơn chứ mấy, đã đói đâu ăn mất ngon. Để tối mát ăn mới thích.

- Em không đi chứ gì, thế để anh rủ người khác. – Hắn không để tôi dông dài, đáp thẳng toẹt rồi lẩm bẩm nói thêm. – Hân hay Tùng bây giờ?

Mắt thấy hắn đang định nhét hai tờ vé vào túi quần, tôi hoảng hốt vội giữ tay hắn lại, vừa cười vừa nghiến răng nghiến lợi:

- Em đi, em đi được chưa?

- Tốt. Thế gọi điện cho bạn đi. – Hắn nhoẻn miệng cười, khoe hàm răng đều tăm tắp.

- Em biết rồi, khỏi cần anh nhắc.

Tôi bặm môi đáp, cảm thấy có chút rầu rĩ. Đúng là ở đời không có cái gì trọn vẹn, được buffet thì lại mất kem nhưng thôi, coi như tôi đang tích đức cho cái túi tiền của Phong đi.

Nghĩ vậy, tôi cảm thấy vui vẻ hơn, thoải mái rút điện thoại gọi cho Phong trước con mắt hí hửng của hắn.

Phong có chút thất vọng khi nghe tôi nói không đi được, thậm chí cậu ta còn hỏi lí do khiến tôi không khỏi lúng túng, tất nhiên tôi không thể khai lí do thật sự ra nên đành nói dối là đang bị đau bụng. Mặc dù cảm thấy hơi tội lỗi với Phong nhưng nghĩ việc sắp được đi ăn buffet, tôi lại nhanh chóng gạt phắt cái cảm giác ấy đi.

- Thế được chưa? – Vừa đút điện thoại vào túi tôi vừa nhìn hắn hỏi.

- Cái mồm nói dối như xiếc ấy, ai dạy em thế? – Hắn khẽ thở dài, lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng rồi giữ lấy ghi đông, trèo lên xe.

- Xì, cái đồ mở mồm ra là lừa lọc mà làm như mình trong trắng như thiên thần ấy. – Tôi bĩu môi lẩm bẩm.

- Nói cái gì thế, còn không lên xe?

Hắn cau mày nhìn tôi hỏi, thấy vậy, tôi vội lắc đầu nguầy nguậy rồi nhanh chân trèo lên xe, ngoan ngoãn như một con chó con, tiệc buffet là tất cả mà.

Nắng tháng 6 vàng rực rỡ, đẹp như màu hoa mướp nhưng lại nóng như lửa. Tôi ép chặt mũ xuống để che mặt, có chút ngao ngán nhìn cái tên đầu trần, lưng áo ướt đẫm đang nhàn nhã đạp xe, mặt ngửa lên trời đón nắng, bụng thầm nghĩ trời đã nóng còn làm trò con bò.

Nghĩ lại, nếu tôi không đi liệu hắn có rủ Hân không? Có chậm rãi đạp xe chở con nhỏ dưới trời nắng chang chang thế này? Có cứ vài ba phút lại hát ông ổng như tên động kinh? Dù biết những suy nghĩ này thật nhảm nhí và ấu trĩ nhưng tôi vẫn không nén được mà tò mò.

Hân đã nói với tôi nó thích hắn, nay hắn lại nói hắn thích tôi, điều này khiến tôi có chút khó xử, đặc biệt là khi bắt gặp những ánh mắt và nụ cười dịu dàng Hân dành cho hắn. Chẳng lẽ đây chính là chuyện tình tay ba lãng mạn nhưng cũng đầy éo le thường xuất hiện trong mấy bộ phim Hàn Quốc? Nam chính đẹp trai hoàn hảo và hai chị em sinh đôi?

- Ớ... nghiến qua c*t chó mất rồi.

Giọng nói không mặn không nhạt của hắn đột ngột vang lên, thành công đá bay những suy nghĩ nhảm nhí nãy giờ của tôi ra khỏi đầu. Phải rồi, sao tôi lại trở nên ngu ngốc như vậy, lãng mạn, nam chính đẹp trai hoàn hảo, rõ ràng mấy từ này chẳng có tí liên hệ nào với một kẻ thô tục và bần tiện như hắn!

Tôi nghiến răng kèn kẹt, quay lại nhìn bãi phân chó vừa bị hắn phi xe xuyên qua, rít lên đầy tức tối:

- Anh cố tình đúng không?

- Anh không có cái thú vui bệnh hoạn ấy đâu. – Hắn thản nhiên đáp.

- Còn chối, nếu là xe của anh thì anh có nghiến qua bãi phân chó không?

- Ây, mình đi ăn buffet mà, sao em cứ nhắc đến mấy thứ ô uế thế nhỉ? Kinh quá. – Hắn tặc lưỡi đáp.

Đứa nào nhắc đến đầu tiên chứ? Đứa nào? Đứa nào? Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng. Tôi nghiến răng nghiến lợi, tức đến độ hít thở không thông nhưng vẫn phải cố nhịn, nóng thế này mà còn cãi nhau với hắn thì chỉ có nước bùng cháy!

Nhưng cơn giận của tôi chẳng kéo dài được bao lâu, nó đã hoàn toàn biến mất không chút dấu vết khi tôi theo hắn bước chân vào cửa hàng buffet. Bên trong, thức ăn được bày biện ngon lành và đẹp mắt đến độ mắt tôi tự động biến thành hình ngôi sao lấp lánh, nước bọt không tự chủ được tứa ra như thác nước. Hắn nhìn khuôn mặt hiện lên hai chữ "tham ăn" to đùng của tôi, chỉ biết thở dài lắc đầu đầy chán nản, thậm chí hắn còn đưa tay lên che mặt như thể xấu hổ lắm.

Tôi thấy hết nhưng chả thèm quan tâm, biết làm sao được, một con dân thuộc tầng lớp vô sản như tôi, lần đầu được đi ăn tiệc buffet sang chảnh, mấy cái thể diện gì gì đó đã sớm bị tôi ném qua đầu rồi.

Ngoài trừ việc thỉnh thoảng phải nghe mấy lời chọc ngoáy đang ghét của hắn thì tôi thực sự đã có một bữa tiệc tuyệt vời, thức ăn vừa ngon vừa đẹp mắt, quan trọng hơn - tất cả đều miễn phí. Vì thế, dù chưa đói lắm nhưng tôi vẫn cố gắng ăn hết thức ăn, no đến độ căng mòng cả bụng.

- Haizz, xấu mặt quá, haizz...

Vừa đạp xe chở tôi về nhà, hắn vừa than thở đủ đường. Tôi xoa xoa cái bụng no kềnh, mệt đến nỗi chả buồn đáp lại.

- Nhân viên nhà hàng chắc phải nghĩ vừa có một cơn lốc quét qua.

Hắn vẫn không chịu tha cho tôi, tiếp tục lải nhải trên suốt quãng đường về nhà, than thở như thể hắn chính là chủ của cái nhà hàng buffet kia vậy. Tôi dù tức giận nhưng cũng không thèm đáp lại một câu, sau khi ăn no xong đến thở đối với tôi còn khó nữa là cãi nhau với hắn.

Thất bại trong việc chọc tức tôi, hắn có chút buồn bực hỏi:

- Sao không nói gì? Giận à?

- No muốn đứt hơi đây còn nói cái gì được? – Tôi vuốt vuốt ngực, cau có đáp.

Nghe vậy, hắn bật cười rồi gật gù nói:

- Thật ra thì anh nghĩ, nhà hàng đó chắc chắn sẽ rất thích những khách hàng như em.

- Tại sao? – Đột nhiên lại được khen, tôi không khỏi có chút tò mò, ngờ vực hỏi.

- Nếu ai cũng như em thì họ chẳng cần phải dọn rác nữa... – Hắn dừng lại một lúc, cười tủm tỉm rồi nói thêm. – Đến cả cái vỏ tôm em cũng ngốn sạch thì làm gì còn đồ thừa. Cũng may hôm nay không có sò chứ không cả vỏ sò em cũng nhai mất.

Trái tim trong trắng thuần khiết của tôi đã bị hắn đả kích đến độ rỉ máu, tâm hồn yếu ớt bị tổn thương nặng nề. Sao trên đời lại có một kẻ vô duyên đến độ săm soi người khác từng li từng tí như vậy? Trời đánh còn tránh miếng ăn cơ mà!

Lần này tôi không thể nhịn được nữa, nghiến răng kèn kẹt rồi vươn tay nắm lấy hai cái tai của hắn, giật lấy giật để, miệng lẩm bẩm:

- Đồ chó Đông ăn "shit" mèo khô, chê ta à, ta cho mi xem...

Bị tôi tấn công bất ngờ, hắn la lên oai oái, cái đầu lắc qua lắc lại theo nhịp giật của tôi, tay lái rung rung hết nghiêng bên này lại nghiêng bên nọ.

- Này, này, bỏ tay ra, anh đang lái xe đấy!

Hắn nhăn nhó cảnh báo nhưng tôi không thèm nghe, tiếp tục hành hạ hai cái tai của hắn, sung sướng đến độ ngoác mồm ra cười như được mùa.

Nhưng tôi đã sướng quá hoá rồ, quên mất một điều vô cùng quan trọng đó là hắn đang lái xe. Chưa đầy một phút sau cuộc hành hạ, một tiếng RẦM đầy mạnh mẽ vang lên, con xe chiến mã của tôi đã đâm thẳng vào đít chiếc xe tải đỗ bên lề đường rồi kéo theo cả tôi và hắn ngã bịch xuống đất.

Vừa đau vừa nóng đến bỏng mông, tôi vội buông hai tai hắn ra, nhảy dựng lên như con Kanguru. Hắn có vẻ đau chả kém gì tôi, mặt đen kịt như đít chảo, chậm rãi đứng dậy rồi từ tốn dựng xe lên. Con xe đáng thương sau cú húc đít thần thánh đã tử trận với trạng thái thảm hại, nổ lốp, tuột xích, xước sơn đủ cả. Thế này kiểu gì anh Tùng cũng ca cho tôi một bài cải lương dài cả kilomet cho xem.

- Nhìn thấy chưa? Nghịch lắm vào.

Hắn cau mày, chỉ vào con xe tàn tạ rồi nhìn tôi nửa trách cứ, nửa than thở, hai tai đỏ ửng lên như tôm luộc.

Tôi gãi đầu, mắt chớp lia lịa, ấp úng chống chế:

- Thì... tại anh cứ trêu tức em đấy chứ.

- Lại chống chế. - Hắn cốc vào đầu tôi một cái đau điếng rồi đặt tay lên ghi đông, nghiêng đầu xem xét con xe một hồi, sau đó chau mày nói. – Phải đem ra quán sửa thôi.

- Em hết tiền rồi. – Tôi xụ mặt xuống đáp.

- Thì kệ em chứ, xe của em chứ của anh đâu. – Hắn quay ra nhìn tôi, chớp mắt với vẻ ngây thơ vô tội.

- Anh Đông!

- Biết rồi, anh trả được chưa? Con nhỏ keo kiệt này, haizz.

Hắn thở hắt ra một hơi, bật cười với vẻ bất đắc dĩ rồi dùng một tay dắt xe đi trước, tay kia liên tục đưa lên lau mồ hôi, cái lưng áo ướt đẫm, lộ ra gồ xương cao nhấp nhô. Mái tóc cắt ngắn như vừa bị dội nước, ướt đẫm mồ hôi, cái dáng vẻ nhếch nhác của hắn lúc này thế mà vẫn thu hút cơ số ánh mắt trên đường. Nhìn hắn, tôi đột nhiên phát hiện ra một chân lí: Đẹp trai thì có làm cu li vẫn cứ đẹp.

Vì đã gần về đến nhà nên chúng tôi để xe ở một quán quen rồi cuốc bộ về nhà, hai đứa bước từng bước chậm rãi, sóng đôi trên con đường rực nắng.

Nghe thì lãng mạn thế thôi chứ thực tế thì khác hoàn toàn. Hai đứa quần áo xộc xệch, tóc tai bết bát mồ hôi, mặt mũi lem luốc bụi đường, bộ dạng như bị rút cạn tinh thần, mệt mỏi lê từng bước một dưới cái nắng gay gắt của buổi trưa. Lúc này, trông tôi và hắn chả khác gì hai kẻ vô gia cư, cứ nghe tiếng khúc khích của mấy người đi đường là đủ hiểu.

Bảo sao người ta vẫn nói mùa hè là mùa chia tay, nóng thế này yêu đương gì nổi! Có đi hẹn hò chắc cũng chỉ nhìn nhau, uống nước rồi thở.

- Nóng quá má ơi.

Tôi thè lưỡi, dùng tay quạt quạt để hứng tí gió, vừa quạt vừa than thở.

- Em than thở làm gì, phải cảm ơn ông trời vì nhờ có thời tiết nắng nóng này mà em mới có cơ hội giảm đi lớp mỡ ở bụng chứ, nhìn nó đang nảy kìa, ôi dồi. - Hắn vừa vuốt mồ hôi trên trán vừa liếc mắt nhìn cái bụng mỡ của tôi, cười đểu.

- Anh không xúc xiểng em thì anh sẽ chết hả?

Tôi điên tiết gào lên, chỉ muốn lao đến túm tóc rồi chà cái mặt tiền của hắn xuống đường cho bõ tức. Mùa hè, đúng là thời điểm khai thác những tố chất bạo lực của con người!

Nhìn bộ dạng tức giận của tôi, hắn vui đến độ cười tít cả mắt, má lúm đồng tiền hằn sâu bên má, chỉ cần chọc được tôi nổi điên thì dù đang khó chịu, chán nản thế nào hắn cũng vui vẻ ngay được. Đúng là xấu tính!

- Haizz, xe hỏng thế kia, lát về thể nào cũng bị anh Tùng mắng, lại thêm cái vụ trượt vỏ chuối ban sáng nữa. – Hết than thở về nắng nóng, tôi lại chuyển sang than thở chuyện cái xe hỏng, chuyện vỏ chuối. Khẽ hắng giọng, tôi chu môi, tìm thú vui trong việc bắt chước giọng anh Tùng. – "Lại làm hỏng xe, lần thứ mấy rồi đây? Con gái con đứa, phóng xe thì như trâu phi, bảo sao xe không hỏng, có ngày ngã vêu mồm mới thích".

Hắn yên lặng đi bên cạnh tôi, nhìn cái miệng dẩu ra của tôi, bật cười khe khẽ. Trong lúc tôi còn đang chờ hắn phun ra một câu độc địa nào đó thì hắn lại đột ngột vươn tay lên, lau đi giọt mồ hôi đang lăn dài trên thái dương tôi, cất giọng nhàn nhạt:

- Than thở nhiều quá đấy cô nương, chốc về anh nhận tội cái xe cho, được chưa?

Sự dịu dàng trong câu nói và ánh mắt của hắn khiến tôi có chút giật mình, khẽ nghiêng đầu nhìn hắn chăm chú, quên cả việc bước đi. Bắt gặp cái nhìn của tôi, hắn thu lại ánh mắt của mình, đút tay vào túi quần, thản nhiên huýt sáo bước lên trước.

Tại sao tâm tư của hắn lại khó hiểu như vậy? Lúc thì lạnh nhạt, lúc thì độc mồm độc miệng khiến tôi tức điên, lúc thì lại dịu dàng quan tâm, khó hiểu y như mấy bà cô đang trong thời kì tiền mãn kinh vậy. Vừa đi vừa nghĩ, đến đoạn sang đường, tôi đột ngột dừng lại rồi vô thức thốt lên:

- Rốt cuộc anh có thích em thật không?

Mải suy nghĩ mông lung, tôi đã để cái mồm đi trước cái đầu, buột miệng nói lên nghi vấn trong lòng mình, nói xong chỉ muốn đập đầu xuống đất cho đỡ ngượng. Tại sao tôi lại có thể hỏi hắn cái câu đáng xấu hổ như vậy chứ?

Nghe tôi hỏi, hắn khựng người lại trong giây lát rồi quay xuống nhìn tôi với ánh mắt ngỡ ngàng, giọng nói có chút cáu kỉnh:

- Sao em lại hỏi thế?

- Tại...

- Sao em cứ coi cảm xúc của anh là một trò đùa thế? Rốt cuộc anh phải làm gì nữa thì em mới tin? – Hắn cau mày, khuôn mặt tỏ vẻ không hài lòng, thậm chí là có chút giận dữ.

- Không phải...

- Anh lấy hết dũng khí để nói ra mấy lời tỏ tình sến sẩm kia, vậy mà bây giờ em lại phủ nhận sạch sẽ, có thằng điên nào đi tỏ tình lại đáng thương hơn anh không?

Hắn nhảy vào mồm tôi bằng cái giọng đầy thô lỗ, bực mình tôi xắn tay áo, cao giọng hỏi hắn:

- Thế thì thái độ mấy ngày hôm nay của anh là sao?

- Thái độ của anh làm sao?

- Anh bảo thích em xong rồi lại tỏ ra lạnh nhạt với em, thậm chí anh còn chẳng thèm nhìn em mấy. Lúc nào cũng quấn lấy Hân, anh Tùng với con Rô. Trước mặt em mà anh còn khen cô này xinh, cô kia hot, có tên điên nào thích mà tỏ ra như thế không? Anh nghĩ lại xem, anh có tí biểu hiện nào là thích em không?

Hắn nghe tôi xả một tràng thì thẫn người ra trong giây lát rồi chợt đưa tay lên ôm trán, bất cười .

Trong lúc tôi còn đang chống nạnh thở phì phò lấy hơi sau khi làm một tràng thì hắn chợt nắm lấy tay tôi rồi dắt sang đường, chẳng nói chẳng rằng gì cả. Đang bực mình, tôi định giằng tay ra nhưng lại không dám vì đang đứng giữa dòng xe tấp nập, lớ ngớ ô tô nó lại tông cho một phát vào viện tâm thần ăn cháo trắng cả đời thì khổ.

Cun cút theo hắn sang đường thành công, tôi bặm môi định giằng tay ra nhưng hắn lại giữ chặt khiến tôi không tài nào rút tay về được.

- Lặng yên đi, đoạn đường này nguy hiểm lắm. – Hắn nghiêm giọng nói.

Nguy hiểm cái con khỉ, đoạn đường yên bình thế này mà hắn bói ra được sự nguy hiểm thì tôi cũng chịu. Tôi khinh bỉ nghĩ thầm rồi cau có đáp:

- Nhưng nóng lắm.

- Chẳng phải em bảo anh chẳng có biểu hiện gì là thích em sao? Bây giờ anh làm rồi thì lại kêu là sao?

Hắn cau mày đáp rồi không nói gì nữa chỉ lặng lẽ dắt tôi như dắt chó đi dạo, đầu cúi xuống như đang đếm từng bước chân của chính mình, đến khi tôi mất kiên nhẫn, định tung chân lên đạp vào mông hắn một cái cho bõ ghét thì hắn đột nhiên lên tiếng, giọng nói có chút mất tự nhiên:

- Về thái độ mấy ngày hôm nay... không phải anh muốn thế, chỉ là... có chút ngượng... – Nói đến đây hắn dừng lại một lúc rồi đột ngột đổi sang giọng cáu kỉnh. - Chứ không em muốn anh phải có biểu hiện như thế nào, nói xong mấy cái lời sến súa ẩm ương kia anh cũng xấu hổ lắm chứ, làm gì còn mặt mũi mà thể hiện tình thương mến thương.

Tôi nghe hắn lải nhà lải nhải, thỉnh thoảng lại đưa tay lên sờ sờ vành tai đỏ lựng, không nhịn được bật cười thành tiếng, chưa bao giờ tôi thấy hắn gần gũi đến thế, đáng yêu đến thế, thì ra cái mặt thớt dày bảy phân của hắn cũng có lúc biết ngượng. Lúc này, mọi cảm giác khó chịu, bực bội và nóng bức trong tôi đột nhiên bay biến không chút dấu vết, tôi cảm thấy vui vẻ như đang được đi dạo trong một ngày mùa thu mát mẻ vậy, thậm chí tôi đã quên cả việc hắn đang nắm tay tôi, rất chặt!

Cứ thế, tôi và hắn quên cả nắng, quên cả nóng, một đứa im lặng đi trước, một đứa cười tủm tỉm đi sau, dắt nhau chậm rãi rảo bước trên con đường thưa thớt người qua lại.

Đến con ngõ nhỏ quen thuộc, hắn chợt bước chậm lại rồi quay sang nhìn tôi, nhếch môi cười đầy gian xảo:

- Nói thật đi Dương, em cũng thích anh đúng không?

- Con mắt nào của anh nhìn thấy? – Tôi khinh bỉ nhìn hắn hỏi rồi khẽ thở hắt ra một hơi, làu bàu than thở. – Nóng bỏ xừ, yêu đương gì nổi.

- Nóng mà vẫn để yên cho anh nắm tay từ nãy đến giờ, lại chả thích quá đi chứ ha ha. – Hắn lắc lắc bàn tay tôi, cười đê tiện.

Mặt nhanh chóng đỏ bừng lên vì ngượng, tôi vội giật tay mình về, lớn tiếng chống chế:

- Tại nóng quá nên em chả thèm để ý, căn bản là nắm tay anh em chả có cảm giác gì.

- Thôi chống chế làm gì, thích thì cứ nói ra, cứ giả vờ giả vịt.

Hắn cười đểu cáng rồi lại bắt lấy tay tôi vung qua vung lại khiến tôi tức điên, gào lên:

- Đã nói không mà.

- Ha ha...

Tôi và hắn cứ mải tranh chấp, giằng tay nhau qua lại cho đến khi gần về đến nhà, một bóng áo đen thấp thoáng trước cổng chợt đập vào mắt khiến tôi giật mình, có chút sửng sốt vội bật thốt lên:

- Ơ, Phong...

----------------------------------

Mọi người chắc quên cái đứa tác giả này rồi hu hu :((((

Sorry mọi người nhiều vì đã bỏ bê truyện quá lâu, vì nhiều lí do bất khả kháng và cũng vì lười mà đến giờ tớ mới trở lại được. Mọi người đã quên truyện thì chịu khó đọc lại chương trước nhé, hu hu :'(
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 55 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status