Truyền thuyết chi chủ đích phu nhân

Chương 28: Tâm nguyện

Chưởng môn của phái Thiên Tâm, Thang Phàm, tại vị đã gần một trăm năm rồi.

Dưới sự quản lý của lão, phái Thiên Tâm càng ngày càng có khí phách của môn phái lớn nhất, hiện tại thì càng mơ hồ có dấu hiệu đứng đầu tất cả các môn phái của đại lục Long Tường.

Là một người có đủ những thủ đoạn để làm điều này, có thể thấy Thang Phàm không phải là hạng người đơn giản, ở trong trí nhớ của Lâm Tiếu, mặc dù Thang Phàm là sư phụ của y, nhưng người này vẫn vô cùng bí ẩn, ví như đại đệ tử được sủng ái nhất là Lâm Tiếu cũng không biết rõ thực lực của lão cao bao nhiêu.

Cho nên ấn tượng của rất nhiều người đối với Thang Phàm, không gì hơn một lão cáo già, vô cùng gian xảo, không thể dò được.

Chính vì kiêng dè Thang Phàm, cho nên Lâm Tiếu chưa bao giờ dám lộ ra dù chỉ một chút sơ hở nào trước mặt lão.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là phái Thiên tâm với tư cách là môn phái lớn nhất của đại lục Long Tường, thực lực của nó chưa chắc đã giống cái vẻ ngoài thường bày ra cho người ta xem, kể cả Lâm Tiếu cũng không thể thăm dò được thực lực thật sự của phái Thiên Tâm.

Lần này Thang Phàm sẽ cho gọi y, cũng ở trong dự liệu của Lăng Tiêu.

Không nói tới việc tính cách y bỗng dưng thay đổi, hay đột nhiên đi cùng một tên đệ tử chẳng có danh tiếng gì của Đô Phong, chỉ cần chuyện y làm Thang Vân Kỳ chạy tới khóc lóc cũng có thể coi là lí do rồi.

Trong trí nhớ của Lâm Tiếu, Thang Phàm là một người cha rất cưng chiều con gái, chỉ cần Thang Vân Kỳ đòi hỏi cái gì, nếu ở trong phạm vi lão chấp nhận được, Thang Phàm đều giúp nàng thực hiện, cho nên lần này Thang Vân Kỳ chịu thiệt thòi trước mặt mọi người, nhất định sẽ chạy tới khóc lóc kể lể với Thang Phàm.

“Đại sư huynh, chưởng môn đang đợi huynh ở bên trong.” Tiểu sư đệ dẫn y tới bên ngoài Nghị Sự Đường rồi rời đi.

Ánh mắt Lăng Tiêu nhìn vào bề ngoài rộng lớn tráng lệ của Nghị Sự Đường, nghe nói tấm bảng đề tên này là do Thang Phàm tự tay viết, mang theo một vẻ nhẹ nhàng giả dối, nhưng bên dưới mỗi nét viết đều lộ ra mũi dao sắc bén, chỉ là che dấu rất tốt.

Đẩy cửa đi vào, sảnh lớn của Nghị Sự Đường không huy hoàng cho lắm, nhưng cũng đủ khí phái mười phần.

Trên một trong hai chiếc ghế được điêu khắc tỉ mỉ đặt đối diện với cửa vào, là một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi. Người này mặt mũi hiền lành, nhìn thấy Lăng Tiêu đi vào, chỉ lộ ra một nụ cười hòa ái: “Lâm Tiếu, con đã đến rồi, tới bên sư phụ đi.”

Lăng Tiêu mặt không đổi sắc, khóe miệng hơi cong một chút: “Sư phụ.”

Một tiếng sư phụ này, thực ra Thang Phàm đã lời lắm rồi, nếu xem xét tư cách, Thang Phàm căn bản không đủ tư cách làm sư phụ của y, đương nhiên, cho dù lão muốn làm đồ đệ của y cũng không đủ, chỉ là hiện tại y đang đóng vai Lâm Tiếu, cho nên đành phải chịu thiệt thòi một chút.

“Tiếu nhi, hai thầy trò chúng ta đã rất lâu rồi không tâm sư nhỉ, khó được hôm hay cả ta và con đều cùng rảnh rỗi, ngồi xuống, chúng ta ôn lại chuyện cũ một chút.” Thang Phàm tươi cười nhìn y.

Lăng Tiêu cũng không câu nệ, ngay lập tức ngồi xuống một chiếc ghế ở dưới: “Sư phụ nói phải lắm, đã hai năm chúng ta không có tán gẫu rồi.”

Thang Phàm vuốt chòm râu dưới cằm, gật đầu thỏa mãn: “Tiếu nhi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta trò chuyện là lúc nào không?”

“Số lần con được đi tới phòng sư phụ cũng không nhiều, con còn nhớ rõ, lần đầu tiên người tới tìm con là nửa đêm, hành động đặc biệt như vậy, cũng chỉ có ngài mới làm được.” Khuôn mặt Lăng Tiêu không thay đổi, nhưng làm người ta có ảo giác y đang nhớ lại chuyện cũ, còn hơi mỉm cười xa xăm, tài diễn xuất không chê vào đâu được.

“Người đã già rồi, trí nhớ cũng kém nhiều.” Thang Phàm cảm thán một câu.

Sau đó, hai người trò chuyện khá lâu, phần lớn là nhớ lại chuyện cũ, cuối cùng Thang Phàm mới nhắc tới con gái bảo bối của lão.

Thang Vân Kỳ, đúng là một đại tiểu thư bị làm hư từ nhỏ.

Có điều cho dù tất cả mọi người ở phái Thiên Tâm đều biết, thái độ của Lâm Tiếu đối với Thang Vân Kỳ vẫn luôn luôn hờ hững còn có phần lạnh nhạt, việc này ngay cả Thang Phàm cũng thấy rõ, nhưng bởi vì thấy rõ, cho nên mới yên tâm.

Thang Phàm biết rõ con gái cưng của mình hơi ngang ngược, cho nên cũng không bắt Lâm Tiếu phải chiều nàng, chỉ nói y lâu lâu nên nhường nàng một chút, đừng làm lớn chuyện là được.

Dù sao nàng cũng là một nữ hài tử, còn có chút sĩ diện, đặc biệt là trước mặt các sư huynh đệ.

Sau khi trò chuyện khoảng một canh giờ, Thang Phàm mới để cho Lăng Tiêu rời đi.

Với tư cách là Lâm Tiếu giả mạo, biểu hiện của Lăng Tiêu có thể nói là vô cùng nhẹ nhàng, không hề có chút chột dạ nào.

Rời khỏi Nghị Sự Đường, Lăng Tiêu chậm rãi đi qua một đoạn hành lang thật dài, bóng dáng nụ cười bên khóe miệng càng ngày càng rộng, không hổ danh một lão cáo già nha, nói mười câu thì chín câu nhắc tới chuyện lúc trước, nếu không phải y đã hấp thu trí nhớ của Lâm Tiếu, chỉ sợ đã sớm lòi đuôi rồi.

Lâm Tiếu là một người có tính cách lạnh lùng lại vô tình, nhưng sự nổi tiếng của hắn ở phái Thiên Tâm lại tốt đến mức người khác khó tưởng tượng được.

Nếu đặt vào vị trí một người bình thường hẳn là sẽ rất khó tưởng tượng ra nổi, nhưng Lăng Tiêu đã có trí nhớ của hắn, cho nên cũng biết rõ mục đích thực sự của hắn.

Vì thu mua lòng người, Lâm Tiếu sẽ thường xuyên vô tình giúp đỡ mấy huynh đệ khác, bởi thế, cho nên đôi khi chỉ là một hành động vô tình của ngươi, đối với những người đang gặp khó khăn mà nói, hành động này giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi vậy, thường vào những lúc như thế này, người kia sẽ nhớ mãi ngươi đã từng đối tốt với họ.

Lâm Tiếu lợi dụng điểm này một cách hoàn hảo, cho nên đa số huynh đệ trong phái Thiên Tâm đều vô cùng sùng bái hắn.

Đại sư huynh lãnh khốc vô tình như vậy, nhưng đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng kia thực ra đang ẩn giấu một trái tim ấm áp, cơ hồ tất cả sư huynh đệ đều nghĩ vậy.

Nhưng mà…

Trừ mấy người được coi tâm phúc của hắn, không ai biết, Lâm Tiếu làm như vậy đều có mục đích.

Nói thật, Lăng Tiếu chỉ tiện tay hấp thu trí nhớ của hắn, y không ngờ, Lâm Tiếu lại che giấu một bí mật lớn như vậy.

Dã tâm à, quả là thứ tốt!

Vì vậy, Lăng Tiêu quyết định, mình đã thay thế Lâm Tiếu, vậy thì giúp hắn thực hiệm dã tâm nho nhỏ kia là được rồi!

“Đại sư huynh, huynh cuối cùng cũng về.” Ở chỗ rẽ bỗng nhiên xuất hiện một thanh niên, nhìn thấy hắn, thanh niên có vẻ rất mui mừng, chạy nhanh tới, nhìn quanh rồi mới nói nhỏ: “Thứ kia đã tìm được chưa?”

Lăng Tiêu khoác lên khuôn mặt tươi cười thân thiết: “Chu Bằng à, đại sư huynh đã tự thân xuất mã, đương nhiên là dễ như trở bàn tay.”

Y biết rõ Chu Bằng đang nói tới thứ gì, cũng bởi vì vật đó, cho nên Lâm Tiếu mới gặp phải y, một lần đi, đi luôn cả tính mạng. Chu Bằng lập tức ngớ người, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đại sư huynh cười dịu dàng tới vậy.



Du Tiểu Mặc vốn định sau khi trở lại phái Thiên Tâm sẽ đi vào không gian, sau đó sẽ gieo hết tất cả hạt giống cấp hai hắn đã mua được.

Nhưng mà sau khi trải qua hết mấy chuyện này, hắn không dám, ai biết được nhỡ tên kia sẽ đột nhiên tới tìm hắn.

Ở trong phòng đọc sách cả buổi sáng, rốt cục hắn cũng xác định được có lẽ Lăng Tiêu sẽ không tới đâu, Du Tiểu Mặc sờ sờ cái bụng xẹp lép, quyết định đi ăn, trời đánh còn tránh miếng ăn mà, đương nhiên, chí khí hào hùng này chỉ xuất hiện lúc Lăng Tiêu không có ở đây thôi.

Không biết hôm nay là ngày bao nhiêu, người tới ăn cơm ở phòng ăn còn nhiều hơn so với mọi khi.

Du Tiểu Mặc không quan tâm lắm, hắn chỉ lo đồ ăn sẽ bị ăn sạch, vội vàng đi vào bên trong.

Không biết có phải do ảo giác của Du Tiểu Mặc không, tại sao hắn cứ có cảm giác mấy người đang lui tới, kể cả mấy người đang ngồi ăn, đều dùng ánh mắt quái dị để nhìn hắn, đa số ánh mắt đều như soi mói, khó hiểu, lâu lâu còn có vài người nhỏ giọng bàn tán xì xào.

Du Tiểu Mặc không ý thức được sau chuyện sáng nay mình đã rất nổi danh rồi, hắn bình tĩnh đi đến chỗ lấy đồ ăn, sau đó liền nhìn xung quanh, vậy mà không còn chỗ trống.

Vào lúc hắn còn đang do dự, thì từ phía một chiếc bàn cách đó không xa lắm có một người bỗng lên tiếng gọi hắn: “Tiểu sư đệ, bên này!”

Du Tiểu Mặc quay đầu lại nhìn, thì ra là đaị sư huynh Phương Thần Nhạc, bên cạnh đại sư huynh trùng hợp còn một chỗ trống, không cần do dự, Du Tiểu Mặc ngay lập tức bưng đồ ăn chạy tới.

Đã hai ngày không gặp, Phương Thần Nhạc vẫn thân thiện như trước, còn chủ động kéo ghế hộ hắn.

Du Tiểu Mặc lễ phép nói cám ơn một tiếng, sau đó liền ngồi xuống.

Phương Thần Nhạc nhìn mấy đĩa đồ ăn của hắn trên bàn, vừa cười vừa nói: “Tiểu sư đệ, sao ngươi ăn ít thế?”

Du Tiểu Mặc gật gật đầu: “Chỉ cần mấy thứ này là đủ rồi, đệ không quen ăn quá no.”

Phương Thần Nhạc cười ra tiếng, lần đầu tiên hắn được nghe người khác nói không quen ăn quá no đó, theo như nhận thức bản thân, ăn cơm là bản năng của mỗi người, nhưng chỉ có một mình Phương Thần Nhạc đang cười, mấy vị sư huynh khác ngồi cùng bàn không khỏi nhìn nhau, có một vị sư huynh rốt cục mở miệng.

“Tiểu sư đệ, chúng ta nghe nói, ngươi và thiên tài Võ Hệ Lâm Tiếu quan hệ rất tốt, sáng hôm nay còn cùng nhau về, có thật không vậy?”

Du Tiểu Mặc kinh ngạc ngẩng đầu, lại gặp mấy người khác sau khi nghe xong câu này cũng nhao nhao quay lại nhìn hắn, giờ hắn mới hiểu vì cái gì người xung quanh đều nhìn hắn như vậy, thì ra là do chuyện buổi sáng đã bị đồn ra ngoài rồi, mà ai làm việc này hả, ngoại trừ mấy vị sư huynh về cùng hắn, thật không nghĩ nổi ai khác có bản lãnh thoáng cái đã đồn khắp Đô Phong như vậy.

Nhìn ánh mắt nóng hừng hực của mọi người, Du Tiểu Mặc cười cười có chút xấu hổ: “Thật ra là hiểu lầm thôi.”

“Làm sao mà hiểu lầm được, có rất nhiều người đều thấy mà.” Vị sư huynh kia cho là hắn không muốn nói, nhíu mày khó chịu.

“Thật sự chỉ là hiểu lầm mà…” Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, bị bọn họ nhìn có chút không thoải mái, ngoại trừ lí do hiểu lầm, hắn không thể nói bởi vì mình đã phát hiện ra bí mật của Lăng Tiêu, cho nên hiện tại đang bị y uy hiếp chứ, nếu không phải mình là người đã trải qua việc này, tới hắn cũng không tin những chuyện vừa xảy ra.

“Được rồi, các ngươi cũng đừng tra hỏi tiểu sư đệ nữa, hắn nói hiểu lầm thì đúng là hiểu lầm, huống hồ, phòng ăn là nơi để ăn cơm, không phải là chỗ để nói chuyện riêng.” Phương Thần Nhạc lên tiếng cứu vớt Du Tiểu Mặc khỏi cảnh khó xử, có thể thấy cả tòa núi Đô Phong này, người đối xử với hắn tốt nhất chỉ có đại sư huynh mà thôi.

Đợi mấy người kia tản ra, Du Tiểu Mặc mới lặng lẽ nói cám ơn với Phương Thần Nhạc. Người kia cũng rất thân thiết nói với hắn không cần cám ơn, đây đúng là hình tượng một người đại sư huynh trong lòng Du Tiểu Mặc đó!

Muốn khóc quá đi mất, Lăng Tiêu gì đó hả, đều là đồ bỏ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 5.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status