Tức phụ ngận hung tàn

Chương 21


Sau khi Triệu Hàm rời đi thu mua dược liệu, Lâm Phàm liền cảm thấy bên người hình như thiếu thiếu cái gì, hơn nữa khiến cho Lâm Phàm không thể chịu đựng được là trong nhà không ai biết nấu cơm, Ngô bá hơn hắn một chút còn biết nấu cháo, hai người ngay cả cơm cũng không biết nấu. Mì sợi vân vân thì càng đừng nói tới, Ngô bá cùng Lâm Phàm hai người nhìn nhau, chợ ở cổ đại cũng không có bán mì làm sẵn.

Cho nên Lâm Phàm cùng Ngô bá hai ngày nay ngoại trừ bừa sáng, trên cơ bản đều là ra ngoài mua đồ về ăn, chi tiêu tăng không nói, những món ăn này cũng không ngon như Triệu Hàm làm. Nhất là đồ ăn ở tửu lâu lớn thì rất đắt, Lâm Phàm ăn được hai lần liền giống như bị cắt ruột, đồ ăn của tửu lâu nhỏ thì không được tốt lắm, còn phi thường không thuận tiện. Nơi này cũng không có điện thoại gọi người mang đồ ăn tới, chỉ có thể tự mình ra ngoài mua, hoặc là đi ra ngoài ăn.

Ăn khuya cũng rất khó mua được, ngày thường buổi tối Triệu Hàm sẽ làm bát mì hoặc những món khác cho Lâm Phàm ăn, hiện tại Lâm Phàm chỉ có thể ăn bánh bột ngô uống sữa dê mà thôi.

Triệu Hàm rời đi gần được ba ngày, Lâm Phàm liền bắt đầu nhớ tới những ưu đãi của Triệu Hàm, uống một ngụm trà sâm chính mình pha, Lâm Phàm hà hơi, miếng nhân sâm cho hơi nhiều nên có chút đắng, không có Triệu Hàm chuẩn bị thật là khó uống, tóm lại mấy ngày nay Lâm Phàm đều không hài lòng mọi chuyện.

Lâm Phàm buông ấm trà, cầm lấy bố khăn xoa xoa mồ hôi trên trán, thái dương lúc này đã mọc rất cao, cũng may buổi sáng bọn họ cũng không buôn bán, buổi tối cũng không có vấn đề gì. Hắn hiện tại buổi sáng thức dậy sẽ chạy quanh ám hạng một vòng để rèn luyện thân thể, rửa mặt xong Lâm Phàm liền đi tới nhà bếp cầm lấy bánh ngô Ngô bá mua gặm ăn, có chút cứng không mềm mại giống như Triệu Hàm làm.

Càu nhàu một chút Lâm Phàm uống hết chén cháo, cầm lên chén sữa dê đã muốn lạnh cũng uống một hơi hết sạch, bóc vỏ trứng chim thế nhưng lòng đỏ vẫn còn chảy ra. Một ngụm nhét vào miệng Lâm Phàm nhịn xuống mùi trứng liền nuốt xuống, ngay mai hắn phải rời giường sớm một chút, tốt xấu gì thủ nghệ của hắn so với Ngô bá cũng tốt hơn một chút.

Lâm Phàm từ trong phòng đi ra, liền nhìn thấy Ngô bá ôm Tử An đi bộ trở về, bọn họ buổi sáng không cần mở cửa hàng, bởi vì không ai lại đây mua. Lâm Phàm mở miệng gọi: “Ngô bá ngươi đã trở lại, ta hôm nay có chút việc muốn đi bàn, giữa trưa ta sẽ mua đồ ăn trở về, Triệu Hàm cũng không biết khi nào mới trở về, ngài có cái gì cần mua không, bạc vẫn còn đủ dùng đi.

“Tiểu tử ngươi đừng quan tâm, có việc thì cứ đi làm, ta bây giờ không có thiếu bạc, nếu thực xài hết sẽ hướng ngươi đòi, Hàm tử cũng rất mau sẽ trở lại, chắc khoảng một hai ngày nữa đi.”

Lâm Phàm gật gật đầu cười nói: “Ta cũng hy vọng hắn nhanh trở về, cơm ăn cũng không thơm, cục cưng ngoan, ngươi hôm nay cùng ông nội ở một chỗ, phụ thân đi ra ngoài có việc muốn làm.” Nói xong Lâm Phàm liền xờ xờ đầu nhỏ của Lâm Tử An, lại hôn nó mấy cái, lúc này mới hướng cửa viện đi tới, hắn tối hôm qua đều đã nghĩ qua, sinh ý không tốt liền chủ động đi tìm sinh ý.

Ở trong này sống một đoạn thời gian, Lâm Phàm tuy rằng biết bên kia ám hạng chính là hoa lâu, nhưng trên thực tế Lâm Phàm cũng không thật sự qua xem, buổi sáng cửa viện của người ta còn đang đóng.

Thế nhưng hôm nay Lâm Phàm quyết định đi hoa lâu nhìn một cái, xem có thể cùng tú bà hoa lâu nói chuyện hay không, nếu có thể đem sản phẩm tiêu thụ mạnh ở trong hoa lâu, tin tưởng đây sẽ là một nguồn tiêu thụ không tồi.

Từ ám hạng đi ra thong thả đi đến một tòa hoa lâu, Lâm Phàm đứng ở trước cửa có chút do dự, tuy rằng hắn đã ở trong lòng chuẩn bị tâm lý, nhưng muốn hắn đến hoa lâu cổ đại, chủ yếu là trong hoa lâu này lại không có nữ nhân, tất cả đều là ca nhi, ở trong mắt Lâm Phàm đều là nam nhân ở trong hoa lâu, làm cho hắn cảm giác phi thường kỳ quái.

“Cốc cốc cốc….” Lâm Phàm gõ cửa, hắn tới sớm quá, người trong hoa lâu đều chưa có tỉnh ngủ.

Sau khi gõ vài cái, một ông lão mở cửa ra nhìn thoáng qua Lâm Phàm nói: “Vị gia này tới tiêu khiển, hay là có việc, canh giờ này các ca nhi đều chưa có thức dậy.”

Ông lão hỏi như vậy cũng thực bình thường, bình thường tới tiêu khiển sẽ tới vào buổi tối, sáng sớm tới trên cơ bản đều là có chuyện, nhất là mắt ông lão thực rất hảo, tuy rằng Lâm Phàm mặc quần áo nam tử, nhưng nhìn dáng người Lâm Phàm, như thế nào có chút giống ca nhi, nếu là ca nhi nhà giàu đến tìm phu lang thì thật là phiền toái.

“Khụ, đại gia ta không phải là tới tiêu khiển, ta có việc muốn cùng a ma nơi này nói chuyện, trong tay ta có chút thứ tốt, quý lâu hẳn là thường dùng.” Lâm Phàm đặt tay lên miệng hạ thấp thanh âm xuống nói.

Lão ông nghe Lâm Phàm nói xong, lúc này mới thật cẩn thận nhìn Lâm Phàm một chút nói: “Vậy ngài ở cửa chờ một chút, ta đi tìm quản sự hỏi một chút, xem có thể để ngài tiến vào bàn chuyện được hay không.”

“Được, ta ở cửa chờ.” Lâm Phàm gật gật đầu nói.

Ong lão đi rồi, Lâm Phàm cũng không dám tự ý đi vào, còn có một tiểu tử cao lớn đang đứng chắn ở ngay cửa, thế nhưng Lâm Phàm cảm thấy được suy nghĩ của người này có thể là không tốt lắm.

Rất nhanh ông lão liền dẫn một người lại đây, đó là một trung niên nam tử, nhìn bộ dạng rất là khôn khéo, đánh giá Lâm Phàm một lúc sau đó mở miệng nói chuyện : « Ngươi có thứ gì tốt trước tiên nói ra, nếu thật sự là thứ chúng ta cần, chúng ta đi vào cùng nhau bàn chuyện. »

Lâm Phàm rất nhanh đem ý đồ nói ra, quản sự nghe xong liền dẫn Lâm Phàm vào nói chuyện, chuyện rượu thuốc này hắn có nghe người nói qua, thế nhưng hắn cũng không coi trọng, dù sao ở chỗ bọn họ thuốc trợ hứng cũng không ít, đối với rượu thuốc nhu cầu cũng không cao.

Di theo quản sự trung niên xuyên qua phòng ăn tới hậu viện liền ngồi ở trên ghế đá, Lâm Phàm rất nhanh liền giới thiệu đặc điểm của rượu thuốc nhà mình. Hơn nữa còn nói với quản sự, hắn có thể cung cấp rượu thuốc trước, chờ hoa lâu bán ra được thì có thể đưa tiền lại cho hắn. Cung cấp rượu thuốc cho hoa lâu so với hắn bán thì thuận tiện hơn, đương nhiên nếu hoa lâu bán được nhiều hắn có thể cung cấp giá sỉ, như vậy tiền vốn thu về sẽ càng thuận tiện hơn một ít, về phần hoa lâu bán bao nhiêu một lọ, Lâm Phàm cũng sẽ không nhúng tay vào.

Quản sự lại hỏi Lâm Phàm vài câu về rượu thuốc, sau khi biết được Lâm Phàm có thể đi đề cử ở những hoa lâu khác, quản sự cuối cùng đáp ứng Lâm Phàm sẽ nói lại với a ma trong lâu, về phần có thể thành công hay không thì phải sau giờ ngọ mới biết được, mua đồ ăn hay vật phẩm mới lão bản phải trình bày lại với a ma.

Lâm Phàm tự nhiên gật đầu đồng ý, buổi chiều hắn quay lại đây hỏi là được, còn nói cho quản sự cửa hàng của mình ở trong ám hạng, những lời này khiến cho trước mắt quản sự sáng ngời, rượu trợ hứng hắn không cần, nhưng dùng rượu thuốc để bồi đắp quan hệ hắn lại muốn thử xem, nếu dùng tốt có thể giúp hắn mượn sức không ít người, dù sao bọn họ làm nghề này nhận thức không ít lão gia có tiền, những lão gia này cần không ít loại rượu thuốc này.

Lâm Phàm liền đến từng nhà hỏi qua như vậy, tất cả hoa lâu của thành Nam Dương đều ở bên này, to nhỏ đều có hơn mười cái, không phải nhà nào Lâm Phàm gõ cửa cũng được cho vào, nhưng đại bộ phận Lâm Phàm đều đi vào, thế nhưng có hai nhà trang hoàng xa hoa nhất, cuối cùng Lâm Phàm cũng không thể gõ để họ mở cửa được.

Vừa đến giữa trưa, mặc dù Lâm Phàm không có bán được môt vụ làm ăn nào, thế nhưng trong lòng hắn cũng rất cao hứng, không có quản sự nào đồng ý cả. Thế nhưng sau đó Lâm Phàm liền thay đổi sách lược, tìm người hầu của những hoa lâu này, nói với bọn họ nếu có thể giới thiệu ra ngoài một lọ, có thể được năm văn tiền thưởng, những người hầu này hiểu được liền rất cao hứng, đều hỏi cửa hàng của Lâm Phàm ở nơi nào.

Người hầu đáp lại khiến Lâm Phàm rất cao hứng, hắn cảm thấy hình như đã mở ra một con đường mới, người hầu hoa lâu cùng người nhà giàu cũng không có gì khác nhau, hắn lúc trước còn buồn rầu làm sao để đẩy mạnh tiểu thụ đến những ca nhi giàu có này, này không phải là có người hỗ trợ sao, chỉ cần cho họ một chút tiền thưởng, những người hầu này đương nhiên sẽ đồng ý nhận thêm khoản thu nhập này.

Vẻ mặt Lâm Phàm tươi cười đi về phía ám hạng, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng vang, Lâm Phàm quay đầu cảm thấy mặt người này thật quen thuộc, thế nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, thế giới này có quan hệ với hắn chỉ có Triệu Hàm cùng Ngô bá, những người khác Lâm Phàm sẽ không quan tâm đến, cho dù là trước đây có quen biết, Lâm Phàm cũng không có ý định chào hỏi.

Buổi chiều Lâm Phàm phải tìm Trần quản sự nói chuyện phiếm, Trần Phủ Lâm Phàm vẫn là quen thuộc, hắn trong lúc vô ý cũng đem chuyện này nói cho người hầu cùng nhóm a sao, chỉ cần những người này có thể thành công đề cử chủ tử họ mua một lọ, tin tưởng việc này rất nhanh sẽ có người hầu truyền lại, người hầu đã biết, thì chuyện chủ tử biết chỉ là vấn đề thời gian.

Tuy rằng thưởng tiền cho bọn họ sẽ khiến lợi nhuận của Lâm Phàm bị ít đi, nhưng có thể làm tăng lượng tiêu thụ lên, còn có thể lan truyền đi rất nhanh, Lâm Phàm cảm thấy thực đáng giá, hơn nữa trong lòng Lâm Phàm đã có ý tưởng, nếu hắn có thể bán sỉ, như vậy mới có thể bán được một đống tiền lớn, hiện tại nhà bọn họ là một xưởng gia đình, cho dù tất cả rượu thuốc trong nhà đều bán đi, cũng không thể trở thành phú ông được.

Triệu Hàm đi một vòng hết các chợ ở trấn Lạc Phong, dược liệu và rắn độc cũng đã thu mua được một đám, tuy rằng cũng không được nhiều, nhưng cũng coi như là đã thu mua được đủ. Hôm nay hắn chuẩn bị đi xem Tôn gia ở trấn Bán Lý, nếu là lão bản Tôn gia cũng thu mua được một ít thì không thể tốt hơn, hắn cũng đi được ba bốn ngày, phi thường lo lắng người ở trong nhà có được ăn ngon ngủ ngon hay không, đứa nhỏ có ngoan ngoãn hay không.

Ra roi thúc ngựa, Triệu Hàm chỉ dùng nửa canh giờ đã đến trấn Bán Lý, Triệu Hàm đến Tôn lão bản rất là cao hứng, lập tức đem mấy ngày thu mua rắn độc cùng dược liệu nói ra, Triệu Hàm trả tiền xong chuẩn bị mang những đồ vật này đi.

Ngay tại lúc Triệu Hàm đi tới cửa, Tôn Nhạc cũng đi đến, hai người tuy rằng không quen thuộc, thế nhưng thật ra là biết nhau.

Tôn Nhạc nhìn thoáng qua những thứ Triệu Hàm cầm trong tay cười nói : « Triệu Hàm xem ra kiếm được không ít tiền, mấy thứ này cũng không ít bạc, các người chuyển đến trong thành ở, xem ra Lâm Phàm thông minh không ít. »

Triệu Hàm kỳ quái nhìn về phía Tôn Nhạc mở miệng : « Tôn thiếu gia, lời nói này là có ý gì, có chuyện gì ngài cứ nói thẳng, ta cùng Phàm tử ở trong thành tìm được công việc, ta giúp lão bản thu mua nguyên liệu mà thôi ».

« Ta thấy không đúng đi, buổi sáng ngày hôm qua ta thấy Lâm Phàm đi ra từ trong Thiên Thanh lâu, kia chính là hoa lâu tốt nhất trong thành, một chén rượu cũng phải hết mấy lượng bạc. » Tôn Nhạc cười nói, trong lòng hắn kỳ thực là rất khiếp sợ cùng đố kỵ, tiểu tử Lâm Phàm kia rốt cuộc là đã đi đâu mà phát tài như vậy, Thiên Thanh lâu là hoa lâu như vậy, nếu không phải là biểu ca dẫn hắn đi vào, liền ngay cả hắn cũng không thể đi vào nổi, Lâm Phàm mới rời nhà bọn họ vài ngày, tiểu tử kia liền lấy ngân lượng ở đâu mà nhiều như vậy.

« Ba » một tiếng, gùi trong tay Lâm Phàm rơi trên mặt đất, trong đó chứa rắn độc cùng một gói to không biết là đựng cái gì. Triệu Hàm yên lặng liếc mắt Tôn Nhạc một cái, tại thời điểm Tôn Nhạc hét to lui về phía sau, Triệu Hàm đã rất nhanh bắt được cái đuôi của con rắn đang vặn vẹo, hung hăng vung lên, đầu rắn độc liền đánh vạo cột cửa, nháy mắt máu văng ra khắp nơi, Tôn Nhạc sợ tới mức ngồi bệt xuống đất.

Nhìn thấy Triệu Hàm đi xa, ánh mắt Tôn lão ban chớp chớp một chút, cuối cùng kéo đệ đệ mở miệng nói : « Về sau đừng đi trêu chọc Triệu Hàm, trong mắt người này có sự hung tàn bạo ngược, Lâm Phàm đã sớm nghỉ việc, ngươi cũng không cần cùng hắn so đo nữa, cưới một người vợ như vậy, cũng không biết là họa hay phúc. »

« Ca rắn kia tự nhiên bò tới, thật sự là làm ta sợ muốn chết, ngươi về sau đừng thu mua những thứ này nữa, vạn nhất bị cắn thì làm sao bây giờ, » sắc mặt Tôn Nhạc trắng bệch nói, thân mình còn có chút run run, trong lòng hắn hiểu được Lâm Phàm vì sao lại không thích người vợ này, nếu hắn cưới người như vậy, cũng nhất định tránh đi rất xa, thật sự là rất huyết tinh rất bạo lực rất dọa người.

Tôn lão bản cái gì cũng chưa nói, chính là kêu người hầu đem gùi rời trên mặt đất dọn dẹp đi, sắc mặt hắn phi thường khó coi.

Triệu Hàm xoay người lên ngựa liền hướng thành Nam Dương chạy đi, trong đầu hắn chỉ có một câu, Lâm Phàm đi hoa lâu, Lâm Phàm đi hoa lâu, rõ ràng nói qua không thích ca nhi, vì sao lại đi loại địa phương này….

Trong viện râm mát Tử An đang ngồi trong lòng Ngô bá gặm ngón tay, Ngô bá cầm quạt hương bồ phe phẩy gió, giữa trưa mua thu tháng mười rất là oi bức, Ngô bá cảm thấy hôm nay trời có thể sẽ mưa.

Cửa sau cách cách một tiếng mở ra, thanh âm phi thường vang dội, dọa Ngô bá dật mình, quay đầu liền nhìn thấy Triệu Hàm nghiêm mặt đi đến. Nhìn thấy hai tay Triệu Hàm trống trơn, Ngô bá ký quái hỏi : « Hàm tử sao lại thế này, ngươi đi ra ngoài vài ngày như thế nào một chút dược liệu cũng không mua được sao ? »

« Ngô bá chuyện dược liệu đợi lát nữa rồi hãy nói, Phàm tử đâu, người đã đi nơi nào, » Triệu Hàm ở trong nhà không tìm được người lập tức hỏi.

Ngô bá nghe nói như thế cảm thấy không thích hợp, chẳng lẽ có chuyện gì mà hắn không biết, hắn lắc lắc đầu nói : « Ta không biết Phàm tử đi nơi nào, có phải xảy ra chuyện gì hay không, nói với Ngô bá được không. »

Nghe Ngô bá nói không biết Lâm Phàm đi đâu, Triệu Hàm lắc đầu nói : « Không có việc gì, Ngô bá đã ăn gì chưa. » Hắn cũng không muốn đem chuyện này nói cho Ngô bá, làm cho Ngô bá phiền não thêm.

« Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi, không thu mua được dược liệu cũng không sao. Phàm tử sau khi ngươi rời đi đều nhắc tới ngươi, ngươi nhanh chóng làm đồ ăn cho hắn đi, hắn là thèm ăn đến hoảng. » Ngô bá sau khi nghe Triệu Hàm nói không có việc gì, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Nghe được lời nói của Ngô bá sắc mặt Triệu Hàm trở lên cổ quái, nếu mỗi ngày đều nhắc tới hắn, vì cái gì còn muốn đi loại địa phương đó, điều này làm cho Triệu Hàm có chút khó hiểu. Nhưng trong lòng Triệu Hàm rõ ràng, hắn rất là tức giận, nhưng là trải qua một đường bôn ba, Triệu Hàm cũng tỉnh táo lại một chút, nếu không thật sự là không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status