Tức phụ ngận hung tàn

Chương 25


Lâm Phàm nháo lên thật khó đối phó, Triệu Hàm ngăn chận Lâm Phàm giẫy dụa, một cánh tay ấn vào huyệt vị ở bụng của Lâm Phàm nhẹ nhàng xoay tròn, người uống rượu cực kỳ không thích hợp, Triệu Hàm liền cúi đầu che lại cái miệng đang lải nhải mơ hồ không rõ.

Không biết là mát xa nổi lên hiệu quả, hay là người được hôn sau đó chiếm được thỏa mạn, Lâm Phàm rốt cục an tĩnh lại, Triệu Hàm thấy Lâm Phàm an tĩnh lại, trên môi truyền đến đau đớn, hắn y đồ rời đi môi Lâm Phàm, người uống rượu hoàn toàn không rõ cái gì hôn môi, không rõ cái gì là ôn nhu.

Ngay tại thời điểm Triệu Hàm ngẩng đầu, Lâm Phàm liếm môi vài cái, phát hiện mỹ vị đã ly khai miệng của hắn, lập tức lại ầm ĩ giãy dụa lên. Triệu Hàm vừa thấy tình huống không đúng, lần thứ hai cúi đầu, tùy ý để Lâm Phàm gặm cắn miệng mình, quả nhiên Lâm Phàm rất nhanh liền an tĩnh lại, tựa hồ vô cùng chuyên chú thưởng thức mỹ vị bên miệng.

Ở thời điểm Triệu Hàm không thể kìm nén được, Lâm Phàm dần dần buồn ngủ, Triệu Hàm nhìn một lúc lâu, cũng không dám ngẩn đầu lên rời đi, tạm dừng thật lâu mới phát hiện Lâm Phàm không cắn loạn nữa, hẳn là đã ngủ rồi.

Triệu Hàm nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới cẩn thận cách xa đôi môi đỏ mọng, nhìn hai gò má người đỏ bừng, Triệu Hàm lắc đầu giúp Lâm Phàm xoa xoa huyệt vị trợ giúp giấc ngủ, mãi cho đến khi Lâm Phàm hô hấp vững vàng lại, Triệu Hàm mới dừng tay đứng thẳng thân thể.

Thở ra một ngụm khí nghẹn, Triệu Hàm liền lau đi mồ hôi trên mặt, một chốc lát như vậy mà Triệu Hàm cứ tưởng là vừa mới đánh giặc xong, xem ra về sau không thể cho Lâm Phàm uống rượu, tưởu lượng quá kém quá khó đối phó.

Rời đi phòng ngủ Triệu Hàm đi lấy nước ấm, cẩn thận giúp Lâm Phàm lau mặt cùng lau sạch tay chân, nhìn thấy người ngủ đã an ổn, Triệu Hàm lúc này mới bưng nước ra cửa phòng. Nhà ăn lộn xộn, những thứ còn lại không xử lý ngày mai sẽ bốc mùi, Triệu Hàm dọn dẹp nhà ăn, còn mang đồ ăn con lại hâm lại một lần, sau đó lấy lồng bàn trúc chụp xuống.

Sau khi rửa sạch bát, Triệu Hàm chuẩn bị một chén canh giải rượu, tửu lượng Phàm tử cực kém, nếu hiện tại không uống một chén, ngày mai thức dậy sẽ đau đầu.

Bừng canh giải rượu tới phòng Lâm Phàm, trong phòng im ắng, Lâm Phàm vẫn ngủ an ổn, Triệu Hàm nhẹ nhàng vỗ nhẹ hai má Lâm Phàm mở miệng nói: “Phàm tử tỉnh dậy một chút chúng ta uống chút canh, như vậy thì ngày mai ngươi thức dậy mới không đau đầu,” Triệu Hàm cũng không có gọi người hoàn toàn tỉnh dậy, thấy Lâm Phàm có chút ý thức Triệu Hàm liền nâng người dậy cho dựa vào người mình, đem canh ấm áp để ở bên miệng Lâm Phàm.

Có thể là do miệng Lâm Phàm khổ, lập tức uống hết nửa bát canh, phi thường phối hợp khiến cho Triệu Hàm thả lỏng một chút.

Cầm chén đặt ở trên tủ đầu giường, Triệu Hàm vỗ vỗ sau lưng Lâm Phàm, lúc này mới cẩn thận thả người về giường, ngay tại thời điểm Triệu Hàm chuẩn bị đứng lên cầm chén rời đi, Lâm Phàm ban đầu đang nhắm chặt hai mắt đột nhiên mở ra, Triệu Hàm bị hù dọa, đợi tới khi hắn phản ứng lại, đã bị Lâm Phàm kéo xuống trên giường, cảm giác được trên người có sức nặng, Triệu Hàm thật sự là dở khóc dở cười, quả nhiên người uống rượu khí lực vẫn lớn hơn bình thường.

“Phàm tử ngươi đã tỉnh chưa, phải ngoan một chút, ta biết ngươi bây giờ còn không nghĩ tới, chúng ta…” không đợi Triệu Hàm nói xong, Lâm Phàm đã muốn ngăn chặn cái miệng còn đang nói của Triệu Hàm, lại cắn lại liếm, Lâm Phàm ăn chính là món ngon, Triệu Hàm bị nháo thì dở khóc dở cười.

Kỳ thật Lâm Phàm bình thường khí lực cũng không lớn, Triệu Hàm giãy dụa muốn đứng dậy, hắn thật sự không muốn tại tình huống này phát sinh chuyện gì.

Đáng tiếc người uống rượu so với bình thường không giống nhau, Lâm Phàm chẳng những lôi kéo Triệu Hàm lên giường, lại cảm thấy Triệu Hàm giãy dụa, Lâm Phàm lập tức sống chết ngăn chặn miệng Triệu Hàm, trong lúc nhất thời Triệu Hàm khó có thể thoát thân, hơn nữa Lâm Phàm hình như ăn đến nghiện, đầu lúc này còn chôn ở trên cổ Triệu Hàm gặm cắn, đó thật sự là gặm cắn, hoàn toàn không biết nặng nhẹ, một đám dấu răng phân bố khắp ở trên cổ Triệu Hàm.

Triệu Hàm cũng không sợ đau, huống chi cảm giác này rất kỳ quái, trong đau đớn mang theo tê dại, điều này khiến cho tay chân Triệu Hàm có chút luống cuống, đây là cảm giác hắn chưa từng trải qua.

Khi Triệu Hàm cảm thấy hô hấp Lâm Phàm ngày càng nóng rực, hắn rốt cục biết sao lại thế này, Phàm tử rốt cuộc còn trẻ, mấy ngày nay hắn còn làm canh gà cùng canh ba ba bồi bổ cho hắn, hôm nay lại uống không ít canh huyết lộc, hơn nữa sau khi uống rượu thuốc Ngô bá ủ, thân thể Phàm tử khẳng định là có xao động. Triệu Hàm có thể nghĩ tới đây, hoàn toàn là vì có một vật cứng rắn đang chọc vào đùi của hắn, kết quả như vậy khiến cho Triệu Hàm dở khóc dở cười.

Triệu Hàm rất rõ ràng hắn có thể không để ý người ở trên người mình, cũng có thể giãy dụa đứng lên, nhưng hắn như thế nào lại làm như vậy, cho nên vì để người xao động bất an có thế bình tĩnh trở lại, Triệu Hàm vẫn là bắt đầu động tác, tay nhanh chóng cới bỏ đai lưng vướng bận, tiếp xúc đến căn nguyên tai họa kia.

Triệu Hàm còn thực sự nghiêm túc, người ở trên người hắn đang cố gắng tìm kiếm an ủi rốt cục an tĩnh lại, một đôi mắt thủy nhuận hơi híp lại, hai tay gắt gao túm lấy quần áo hắn…

Nhìn thấy người trên giường rốt cục im lặng ngủ, Triệu Hàm dùng khăn lau sạch sẽ tay rồi kéo chăn che đến eo cho Lâm Phàm, xoay người đi ra ngoài múc nước trở lại, Triệu Hàm lại bưng nước ấm lau người cho Lâm Phàm, sau đó thay áo ngủ cho Lâm Phàm, Triệu Hàm lúc này mới bưng nước thổi tắt nến đóng cửa rời đi, hắn đêm nay cuối cùng cũng có thể hảo hảo ngủ một giấc, hậu hạ người uống rượu còn mệt hơn là hắn chạy đi mua dược liệu, đây là ý tưởng chân thực của Triệu Hàm.

Ngày hôm sau khi Lâm Phàm tỉnh lại, hắn lắc lắc đầu có chút choáng váng, sau đó hắn nhớ tới tối hôm qua hắn uống rượu, sau đó hình như đi tìm Triệu Hàm, không đúng hắn rõ ràng là trở về phòng nằm mới đúng, lúc ấy hắn chính là nghĩ như vậy.

Tiếp theo Lâm Phàm lại nghĩ đến một ít hình ảnh, giống như hắn chạy tới cửa hàng tìm Lâm Phàm, còn ăn đậu hũ của Triệu Hàm, thế nhưng còn ngồi trên đùi Triệu Hàm, nếu đây là thật sự Lâm Phàm chỉ muốn đâm đầu vào đậu hũ, như thế nào lại phát sinh chuyện như vậy. Lắc lắc đầu còn chút choáng váng, Lâm Phàm nghĩ đây có thể là nằm mộng, chẳng lẽ hắn thật sự thích Triệu Hàm, cho nên mới mơ thấy những hình ảnh kỳ quái như vậy, không phải là ngày suy nghĩ đêm mới nằm mộng, thế nhưng hắn ban ngày cũng không có nghĩ đến như vậy, nằm thấy mộng như vậy rất kỳ quái.

Từ trên giường đứng lên, nhìn thấy quần áo đã được đổi, Lâm Phàm nghĩ hẳn là Triệu Hàm làm, chuyện tình tối hôm qua hắn thực không nhớ rõ lắm, rốt cuộc là nằm mộng hay là thực xảy ra. Nếu nằm mơ thì hoàn hảo, nếu là thực xảy ra, Lâm Phàm cảm thấy hắn về sau không thể gặp người, uống rượu xong phát điên thành như vậy thật là quá ngu xuẩn.

Triệu Hàm đem dược thảo ra phơi nắng, đột nhiên nghe trong phòng Lâm Phàm truyền ra một tiếng “bịch” một tiếng. Triệu Hàm lúc này bị hù dọa, buông dược thảo trong tay, sau đó chạy tới phòng Lâm Phàm, đang lúc Triệu Hàm muốn đẩy cửa ra, cửa liền trực tiếp mở.

Lâm Phàm ngây ngốc nhìn Triệu Hàm đứng ở cửa, Triệu Hàm cũng có chút xấu hổ vì thế mở miệng nói: “Phàm tử vừa rồi xảy ra chuyện gì, ta còn nghĩ là ngươi bị ngã.”

“Không có việc gì, ta vừa rồi đụng vào ghế dựa, không có việc gì đâu…” Lâm Phàm miệng thì nói không có việc gì, nhưng vẻ mặt của hắn cũng không phải là không có việc gì, Triệu Hàm đứng ở trước mặt hắn, trên môi còn bị rách, đây không phải là điều khiến cho Lâm Phàm tuyệt vọng, chân chính khiến cho Lâm Phàm thay đổi sắc mặt là dấu răng trên cổ Triệu Hàm, cùng một đám ô mai, không cần nhìn cũng biết, đầu óc Lâm Phàm oành một tiếng, chuyện tình tối hôm qua tất cả không phải mộng, hơn nữa hiện tại Lâm Phàm càng thêm thanh tỉnh, tất cả quá trình giống như là máy chiếu phim dần hiện lên ở trong đầu hắn.

“Bịch” một tiếng, không đợi Triệu Hàm mở miệng hỏi, Lâm Phàm liền đem cửa đóng lại, hắn hiện tại không có mặt mũi gặp người, cư nhiên lại có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy.

Triệu Hàm thấy cửa bị đóng lại, tâm tình liền trầm xuống, thời điểm mở cửa Phàm tử hoàn toàn rất tốt, sau khi nhìn thấy dấu vết trên cổ hắn, sắc mặt Phàm tử liền đại biến, một lúc hồng một lúc trắng, trong lòng Triệu Hàm hiển nhiên hiểu được không khí hắn khó khăn xây dựng tất cả đều thất bại trong gang tấc.

Miệng Triệu Hàm mấp máy vài cái, cuối cùng cũng không phát ra thanh âm, Phàm tử đại khái là không muốn nhìn thấy hắn, Triệu Hàm yên lặng xoay người tiếp túc đem dược thảo đi phơi nắng.

Lâm Phàm ngồi ở trên giường, giờ tay liền gõ thật mạnh vào ót mình vài cái, như thế nào lại say khướt như vậy, trước kia rõ ràng không có phát sinh qua chuyện như vậy. Lúc này Lâm Phàm cẩn thận nghĩ nghĩ, tối hôm qua hắn khẳng định là đã làm rồi, tuy rằng sau đó hắn không có đủ thanh tỉnh, nhưng loại cảm giác sảng khoái này trí nhớ hắn phi thường khắc sâu, đây hắn là nguyên nhân hắn rời giường mà chân hơi nhũn.

Lâm Phàm càng nghĩ càng không rõ sự tình sao lại phát sinh tới dạng này, trước kia hắn không hề có áp lực xem Triệu Hàm là huynh đệ, nhưng là sau khi phát sinh chuyện như vậy, Lâm Phàm tuyệt đối không có khả năng xem như chưa có chuyện gì xảy ra, hơn nữa hắn là một người nam nhân, nam nhân phải chịu trách nhiệm, nếu không thì có khác gì với súc sinh.

Ngồi ở trên giường Lâm Phàm tự hỏi thật lâu, hắn khi dễ Triệu Hàm, hơn nữa hình như trong lòng không phải là không có Triệu Hàm, nếu như hắn không thích Triệu Hàm thì khi say rượu hắn sẽ không đối với Triệu Hàm như vậy, lúc này Lâm Phàm đã nhận ra trong lòng hắn đã có Triệu Hàm, có lẽ vẫn chưa tới yêu, nhưng thích khẳng định là có, nếu không khi Triệu Hàm không có ở nhà hắn cả ngày đều nghĩ tới đối phương.

Hắn biết rõ, từ thời điểm chuyển từ thôn vào trong thành, khi đó hắn sẽ không có mỗi ngày nghĩ đến Triệu Hàm, cũng không nhớ tới Triệu Hàm khi Triệu Hàm rời đi cũng sẽ không cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, lần này Triệu Hàm rời nhà mới phát sinh.

“Lâm Phàm mở cửa ra, chuyện tình tối hôm qua là ngoài ý muốn, ngươi uống say nên không thể trách ngươi, mặc kệ ngươi cao hứng hay là mất hứng, cơm cũng phải ăn. Ngươi tối hôm qua uống rượu cũng không ăn cơm, bụng hắn là rất đói, chúng ta có chuyện gì tối nay hãy nói, trước ra ăn sáng được không?” Triệu Hàm phơi thảo dược xong, rốt cục đứng ở cửa phòng Lâm Phàm nói.

Tuy rằng hắn biết tâm tình Lâm Phàm không tốt, hiện tại cũng không muốn nhìn thấy hắn, nhưng cho dù là Lâm Phàm chán ghét hắn, nhưng để cho Phàm tử ăn cơm, thân thể Lâm Phàm vốn dĩ đã không tốt, không ăn cơm làm sao có thể khỏe lại được.

Lúc này Lâm Phàm đã nghĩ gần như thông suốt, hắn là nam nhân, hắn phải chịu trách nhiệm, càng không thể khiến cho Triệu Hàm vì hắn mà lo lắng.

Ngay tại lúc Triệu Hàm nghĩ sẽ dỗ người cho đến khi cửa ra mở ra, cửa phòng lại “xoạch” một tiếng mở ra, nhìn thấy Lâm Phàm mở cửa, tâm của Triệu Hàm rốt cục hơi buông lỏng, chỉ cần người chịu đi ra ăn cơm là tốt rồi, có một số việc có thể chậm rãi khuyên.

“Phàm tử tối hôm qua thật sự chỉ là ngoài ý muốn, ngươi đừng nghĩ nhiều, chỉ cần ngươi không muốn ta vẫn có thể chờ, chẳng sợ đời này chúng ta hai người liền tương kính như tân như vậy cũng rất tốt.” Triệu Hàm nói với Lâm Phàm, lúc này Triệu Hàm thậm trí không có tiến đến xem Lâm Phàm, chỉ sợ Lâm Phàm lại giận dữ mà đóng cửa.

Lâm Phàm nhìn miệng Triệu Hàm khép mở, Triệu Hàm đang nói cái gì hắn không có để ý nghe, tới gần trực tiếp hôn lên miệng Triệu Hàm nhẹ nhàng liếm, Lâm Phàm đột nhiên nở nụ cười: “Qủa nhiên cùng hương vị tối hôm qua giống nhau, rất tuyệt. Triệu Hàm ngươi đừng nói như vậy, ta không sao, nếu ta đã làm thì ta sẽ thừa nhận, nếu ta trốn tránh ta còn là nam nhân sao! Ta sẽ phụ trách với người, chiếu cố thật tốt đứa nhỏ còn có Ngô bá. Không đúng, ta trước kia đã nghĩ muốn chiếu cố các ngươi thật tốt, Triệu Hàm về sau ta sẽ đối tốt với ngươi, thế nhưng ngươi vẫn là cho ta chút thời gian, ta phải chậm rãi thích ứng mới được.”

Triệu Hàm ở lúc Lâm Phàm hôn mình liền choáng váng, thế nhưng câu nói kế tiếp của Lâm Phàm thì hắn nghe vào, miệng muốn đem chuyện tối hôm qua nói ra, nhưng là Triệu Hàm không phát ra tiếng, hắn biết Phàm tử hiểu lầm, bọn họ cũng không có làm tới cuối cùng.

Triệu Hàm cuối cùng không có mở miệng, tâm tư hắn thích Lâm Phàm, hắn cũng muốn Lâm Phàm thương hắn, cho nên có chút vui mừng hắn sẽ không lừa gạt Lâm Phàm, nhưng sẽ nói cho Lâm Phàm chậm một chút, tới thời điểm đó tin tưởng Lâm Phàm cũng không để ý, Triệu Hàm cuối cùng quyết định như vậy.

“Không có vấn đề gì, chúng ta có thể từ từ, với lại thầy thuốc có nói thân thể ngươi hư nhược, phải chậm rãi chăm sóc, chúng ta còn trẻ, có thể từ từ được.” Triệu Hàm nói, môi hắn lúc này khẽ nhếch lên, khóe mắt hơi hơi nheo lại, vẻ mặt không nói lên lời thật là gợi cảm mê người, đương nhiên hôn ngân ở cổ lại càng tăng thêm mị lực.

Lâm Phàm nghe ra lời nói của Triệu Hàm thực cao hứng, chỉ cần Triệu Hàm không bắt buộc hắn lập tức chấp nhận, cho hắn thời gian chậm rãi thích ứng như vậy rất tốt. Hắn biết trong lòng mình thích Triệu Hàm, nhưng là hai mươi mấy năm qua hắn toàn thích con gái, cho nên trong lúc nhất thời kêu hắn cùng Triệu Hàm lập tức cùng một chỗ, thời điểm thanh tỉnh vẫn là có chút khó khăn, hắn cần thời gian để chậm rãi quen dần.

Ngô bá ở xa xa quan sát hai vợ chồng, vừa rồi thấy Lâm Phàm “bịch” đóng cửa lại, Ngô bá bị dọa nhảy dựng, hắn không rõ vợ chồng trẻ trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lâm Phàm cùng Triệu Hàm lúc ở chung rất kỳ quái, căn bản không giống vợ chồng, cảm giác nhìn giống huynh đệ hơn, hiện tại tốt lắm, nhìn thấy Lâm Phàm nhìn chằm chằm mặt Triệu Hàm, Ngô bá có thể buông trái tim xuống, tin tưởng không lâu hắn có thể ôm được tôn tử.

Kỳ thật Ngô bá đã sớm phát hiện hai người không thích hợp, nhưng mà Ngô bá không muốn làm rõ, một thời gian ở chung cũng phát hiện tiểu tử Lâm Phàm này không tồi, càng quan trọng hơn là Triệu Hàm rất rất thích Lâm Phàm, cho nên hiện tại hai người đã cởi bỏ hết hiểu lầm, cũng bước ra được bước đầu tiên, điều này làm cho Ngô bá thật cao hứng, về phần Lâm Phàm hiểu lầm chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.

Lâm Phàm uốn cháo, nhìn thấy Triệu Hàm ở sân bận rộn, rốt cục đi ra nhà ăn mở miệng: “Triệu Hàm miệng vết thương trên cổ ngươi có đau không, hay là ta mua một ít dược liệu về bôi một chút.”

Dấu vết trên cổ Triệu Hàm thực rõ ràng, khiến cho Lâm Phàm không để ý đến thật là khó, kỳ thật Lâm Phàm là bị Triệu Hàm hấp dẫn, thế nhưng tìm cái cớ quang mình chính đại để ngắm Triệu Hàm mà thôi.

Triệu Hàm quay đầu nhìn Lâm Phàm đang uốn cháo gặm bánh ngô, lại còn nhìn chằm chằm hắn cười nói: “Không có việc gì, cũng không đau, chỉ là nhìn có chút đáng sợ mà thôi, thật ra chỉ là trầy da một chút mà thôi, qua hai ngày dấu vết sẽ biến mất thôi.”

Hai người lúc này ở chung vô cùng tự nhiên và thân thiết, Lâm Phàm không tự giác liếc mắt đưa tình với Triệu Hàm, về phần Triệu Hàm sẽ lặng lẽ liếc mắt ngắm Lâm Phàm một cái, thấy ánh mắt người kia đuổi theo mình, tâm tư tự nhiên liền bay lên mây. Quan hệ vợ chồng son hài hòa, tâm tình Ngô bá phi thường tốt, ôm tôn tử xuất môn đi bộ, bằng không toàn sân đều phấn hồng khiến cho lão nhân gia chịu không nổi, hắn vẫn là đi ra ngoài tránh một chút thì tốt hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status