Tức phụ ngận hung tàn

Chương 31


Lâm Phàm mang giầy vào từ trên giường đứng lên, cẳng chân thật sự rất đau, thậm chí hắn còn có cảm giác không bước đi được, Triệu Hàm liền đỡ lấy Lâm Phàm thiếu chút ngã xuống lo lắng nói: “Phàm tử ngươi không sao chứ, nếu không để ta xử lý chuyện này.”

“Không Triệu Hàm, hôm nay ngươi ở nhà nghỉ ngơi, ta cùng Trần quản sự đi tìm Trần thiếu gia, chuyện này phải nói chuyện thật tốt với vị Trần thiếu gia kia, ta nắm chắc tám phần có thể đàm tốt chuyện này.” Lâm Phàm nắm chắc tay Triệu Hàm tự tin nói, chuyện này hắn đã muốn tự hỏi thật lâu, tuy rằng không phải nắm chắc tám phần như đã nói, nhưng có năm phần nắm chắc vẫn là có.

Tại thời điểm Ngô bá gõ cửa, Lâm Phàm mở cửa phòng ra hướng Ngô bá nói: “Ngô bá ngài hôm nay để ý Triệu Hàm một chút, ta cùng Trần quản sự đi gặp Trần thiếu gia, chúng ta lúc đó có chút hiểu lầm, ta nắm chắc cởi bỏ được hiểu lầm này.”

“Ngươi thật sự nắm chắc, Phàm tử ngươi là bằng hữu của ta, từ sau khi quen biết,ngươi vận khí của ta rất tốt, ta không muốn ngươi gặp chuyện không may, ta hy vọng có thể giúp ngươi.” Trần quản sự nhìn Lâm Phàm nói.

Ngay tại lúc Lâm Phàm chuẩn bị mở miệng, vừa rồi Ngô bá vội vàng vẫn chưa đóng cửa bị một thanh niên đẩy ra, ở thời điểm phát hiện Lâm Phàm, Trần Kiết híp mắt mở miệng nói: “Trần bá ngài cũng ở đây, cư nhiên đến mật báo, ngài biết ta rất tín nhiệm ngài không? Ta vẫn luôn xem ngài là trưởng bối trong nhà.”

Trần quản sự vừa nghe thấy lời nói của Trần Kiệt sắc mặt liền trắng bệch, quay đầu run rẩy trong nháy mắt giống như già đi mười tuổi, “Thiếu gia ngài đây là oan uổng lão nô, Lâm Phàm chỉ là một người bình thường, ngài lại không nói cho lão nô biết hắn vì sao lại đắc tội với ngài, cho nên lão nô chỉ có thể tới đây hỏi Lâm Phàm làm sao đắc tội với ngài, cũng muốn ở giữa khuyên can một chút, có lẽ có thể cởi bỏ hiểu lầm của thiếu gia cùng Lâm Phàm.” Lúc này vẻ mặt của Trần quản sự rất khó xử, hắn không thể phản bội Trần gia, nhưng mà Ngô bá cùng Lâm Phàm là bằng hữu của hắn, lại không có cách nào không quản hai người.

Lâm Phàm nhìn thấy Trần Kiệt cố ý khi dễ Trần quản sự tuổi già, rôt cục đi qua mở miệng nói: “Được rồi Trần đại thiếu gia, ngài đứng đùa Trần quản sự nữa, ngươi nếu là đã đến nhà của ta, vậy chúng ta nói chuyện rõ ràng luôn, đưa ra biện pháp giải quyết không phải là tốt hơn sao.”

“Ngươi thật bình tĩnh, chúng ta có cái gì cần phải nói chuyện, ta trực tiếp bắt ngươi đi kinh thành không phải là tốt rồi sao?” Trần Kiệt nói xong híp đôi mắt lại đi tới, liếc mắt Trần quản sự một cái, Trần quản sự nhát gan liên tục lui ra sau Lâm Phàm. Bị nhìn như vậy, Trần quản sự trong thời gian ngắn không có lá gan đến tìm Ngô bá Lâm Phàm tán gâu.

Lâm Phàm xem thường nói: “Ngươi tìm đến đây, ta không bình tĩnh thì có thể làm gì bây giờ, đi theo ta, chúng ta nói tới vấn đề này một chút, chúng ta cũng không phải cừu nhân, có chuyện gì không thể thương lượng.”

Lâm Phàm mang theo người ở trong mua đông lạnh giá chỉ mặc một kiện y phục mỏng lộ ra cơ ngực rắn chắc đi vào nhà mình, trong lòng nguyền rủa ngươi thích phong độ nên đông chết ngươi mới tốt, kỳ thật trong lòng lại cực kỳ hâm mộ, một đại nam nhân sợ lạnh thật sự là rất tổn thương, Lâm Phàm đau lòng nghĩ, tình huống tối hôm qua Triệu Hàm đã sớm nói cùng hắn, hắn là hắn ngủ đến đêm thấy lạnh, mơ mơ màng màng bỏ giường chạy đi, may mắn hắn chính đến giường tức phụ mình, nếu là chạy đến giường Ngô bá, vậy việc vui liền qua.

“Ngươi ngồi xuống một chút, ta pha ấm trà chúng ta từ từ nói chuyện, ngươi giữa trưa có thể ở lại nhà ta ăn cơm, đồ ăn tức phụ ta làm rất ngon,” Lâm Phàm chuẩn bị dùng mĩ vị để chinh phục tên lưu manh này, chỉ cần có thể để lại thiện cảm với người ta, vậy đàm phán sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Trần Kiệt ngồi ở trên ghế, đệm dựa mềm mại cảm giác rất là thoải mái, tuy rằng hắn là quân nhân, nhưng không có quy định quân nhân phải ngồi thẳng tắp không được hưởng thụ một chút, hắn chuẩn bị trở về nhà sẽ thêm những chiếc đệm này ở trên những chiếc ghế ở trong nhà, dựa vào làm cho hắn thực thoải mái.

Hắn thật kiên nhận nhìn Lâm Phàm bận rộn, bộ bộ trà cụ được Lâm Phàm đặt trên kỷ trà ở trước ghế, dọn xong đồ vật này nọ, Lâm Phàm gọi Triệu Hàm một tiếng, kêu Triệu Hàm lấy cho hắn chút than củi đốt nóng, hắn chạy tới dùng một cái vại màu trắng mang một chậu nước trở về.

Rất nhanh Triệu Hàm liền mang than đốt hồng vào phòng, Lâm Phàm đem than bỏ vười dưới tiểu bếp lò bên dưới ấm trà, đặt một ấm trà có nước bên trong lên trên. Lâm Phàm lại kêu Triệu Hàm chuẩn bị cơm trưa, làm nhiều đồ ăn một chút, hắn hôm nay mời Trần thiếu gia uống rượu, có rất nhiều truyện trên bàn rượu có thể giải quyết thực dễ dàng, đáng tiếc Lâm Phàm quên, tửu lượng của hắn chỉ có hai chén làm được việc mới có quỷ.

Triệu Hàm có chút lo lắng nhìn Lâm Phàm, trạng thái thân thể Lâm Phàm không tốt, càng lo lắng người toàn thân tràn ngập tính xâm lược này sẽ làm hại đến Lâm Phàm. Thế nhưng cuối cùng Triệu Hàm vẫn tin tưởng Lâm Phàm, hắn thời điểm xoay người rời đi vẫn là nhẹ nhàng đóng cửa lại, vì chuyện Phàm tử muốn nói rất quan trọng, tốt nhất không thể để bất luận kẻ nào nghe được.

Hai người ngồi mặt đối mặt, Lâm Phàm bắt đầu phao trà, trà trong tay hắn như cũ là dã trà trước đây Triệu Hàm chuẩn bị, thế nhưng lá trà sau khi được Lâm Phàm phao ra, hương vị rất nồng đậm, Trần Kiệt đối diện nhìn Lâm Phàm làm một chút cũng không thể không bội phục Lâm Phàm, theo như lời Trần bá nói, Trần Kiệt chỉ biết Lâm Phàm là một người nông dân ở trong một cái thôn nào đó, thậm chí sách cũng không đọc được bao nhiêu, chỉ biết chút chữ mà thôi, thế nhưng có thể phao trà tốt như vậy, người phao trà chuyên nghiệp cũng không so được với tiểu tử này, hơn nữa lá trà tiểu tử này dùng chỉ là dã trà bình thường, không phải là loại trà quý báu gì.

“Trần thiếu gia nếm thử, trà này như thế nào, chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện, có một số việc ta tin tưởng Trần thiếu gia rất nhanh sẽ điều tra ra,” Lâm Phàm đi thẳng vào vấn đề nói. Ngày hôm qua bị người này nói ra họ, Trần Kiệt hôm nay lại tìm đến nhà hắn, chứng minh Trần Kiệt đã sớm hoài nghi hắn, mà chuyện của Lâm gia căn bản không thể giấu diếm đối phương, còn không bằng thẳng thắn nói ra hết luôn.

Trần Kiệt nhìn thiếu niên ngây ngô trước mặt, dung mạo sau khi nảy mở tuấn mĩ kinh người, tiểu tử này càng ngày càng thú vị, cũng thực hợp sở thích của hắn, vừa thông minh lại giảo hoạt lá gan cũng không nhỏ, ngày hôm qua kinh hoảng hiện tại một chút cũng nhìn không ra.

“Vậy ngươi tự mình nói cho ta biết, hay là ta tự mình điều tra, Lâm gia rốt cuộc là như thế nào,” Trần Kiệt uống một ly trà xong, buông chén Lâm Phàm càm lấy cái chén rót thêm cho hắn.

Lâm Phàm buống ấm trà trong tay, uống một ngụm trà sau đó mới mở miệng nói: “Ngươi không phải đoán được rồi sao! Thay mận đổi đào mà thôi.”

“Lá gan bọn họ thật lớn, không sợ bị tru di cửu tộc. Ngươi đã biết, vậy sao ngươi lại cam tâm? Chỉ cần ngươi trở về nhận người thân, quyền lực tiền tài cái gì cần đều có, nếu là ngươi sợ có nguy hiểm ta có thể hộ tống ngươi trở về.” Trần Kiệt nhìn về phía Lâm Phàm cười nói.

Lâm Phàm buông chén trà sau mở miệng nói: “Ngươi cũng nói, tiền tài quyền lợi cái gì cần đều có, gia tộc như vậy ta có thể nắm trong tay sao? Hơn nữa ta đã có tức phụ cùng đứa nhỏ, ta thực thương bọn hắn, không muốn bọn họ bị thương tổn gì, đến địa phương như vậy, ngươi thật sự cho rằng bọn họ sẽ không bị thương tổn.”

Nghe lời Lâm Phàm nói xong, Trần Kiệt không khỏi xem trọng Lâm Phàm nói: “Ngươi nhưng cũng tự hiểu lấy mình, nếu là thực trở về, đoán chừng tức phụ của ngươi là không đảm bảo nhất, hắn không xứng với ngươi. Tộc của ngươi như thế nào, cũng không thể để cho ngươi lấy một ca nhi không có bối cảnh như vậy.” Lại nói Trần Kiệt rất khâm phục Lâm Phàm, ích lợi như vậy đặt ở trước mắt Lâm Phàm, tiểu tử này cư nhiên không bị làm cho mê muội, còn có thể vượt qua hấp dẫn. Hơn nữa là một hán tử, lại rất trung thành với bầu bạn của mình, cũng khiến cho Trần Kiệt rất thưởng thức, hắn thời điểm niên thiếu thưởng phải chịu khổ do lão cha sủng ái sườn phòng.

“Cho nên nói, bọn hắn cho dù là mận đổi đào ta cũng không lập tức đi phanh phui, nếu phải về nhận thức thân nhân ta ít nhất phải có thế lực để chống đối bọn họ, như thế nào cũng phải bảo đảm an toàn cho tức phụ cùng đứa nhỏ. Ngươi có thể giúp ta không? Ta biết ngươi nếu đem chuyện này nói cho bọn họ, khẳng định ngươi sẽ nhận được không ít lợi lộc. Nhương chỗ không tốt chính là ta về sau sẽ không thích ngươi, thậm chí chúng ta có thể trở thành địch nhân. Thế nhưng nếu như chờ ta chuẩn bị tốt, ta sẽ cho ngươi là người phát hiện chuyện này, như vậy ngươi khẳng định có thể có được cảm kích của bọn họ, mà còn có sự cảm kích của ta, như vậy chúng ta sẽ trở thành bằng hữu.” Lâm Phàm tự tin nhìn về phía Trần Kiệt.

Khi Trần Kiệt nguyện ý vào nhà cùng hắn nói chuyện, Lâm Phàm biết chuyện tình sẽ có chuyển biến, chỉ cần trở thành bằng hữu, tin tưởng Trần Kiệt sẽ không biết xấu hổ mà đồng ý hắn, nếu để chuyện này lộ ra ngoài. Bình thường với tính cách quân nhân, nhất là những người như thế hẳn là sẽ xem trọng cảm tình, đám lính càn quấy Trần kiệt mang theo kia cũng đủ nhìn ra manh mối.

“Lời ngươi nói có chút đạo lý, nếu ta hiện tại đem ngươi mang qua, quả thật sẽ có chỗ tốt, thế nhưng làm không tốt sẽ có thêm một địch nhân, sẽ mất nhiều hơn được.” Trần Kiệt sau khi nghe Lâm Phàm nói thì trầm mặc một chút rồi lên tiếng, ban đầu hắn phát hiện chuyện này cảm thấy thực khó tin, định mang Lâm Phàm trở về, nhưng lại nghe Lâm Phàm nói như vậy, nếu giống như lời nói thì thật đã tạo ra một địch nhân cho mình.

Mà nếu để Lâm Phàm ở lại đây, bọn họ có thể trở thành bằng hữu, đợi cho giao tình sâu, Lâm Phàm nếu có ngày đi kinh thành nhận người thân, hắn có chỗ tốt hẳn là không thể nghi ngờ, dù sao họa vô đơn chí lại có người đưa than sưởi giữa ngày đông, hiện tại điều hắn phải làm là tạo mối quan hệ tốt với Lâm Phàm, sau khi Lâm Phàm nhận người thân thì sẽ bảo vệ tốt tiểu tử này.

Tiếp theo Trần Kiệt nói chuyện về kinh thành, Lâm Phàm cũng hỏi thăm một chút về thân nhân ở kinh thành của hắn, Trần Kiệt nói cho Lâm Phàm hắn là con của Trần thân vương, hơn nửa lại là con cả. Mà tổ phụ Trần thân vương, từng là người khai quốc có công lớn nhất có thể đứng cùng vua, cho dù trải qua mấy đời, thế lực đã suy yếu, nhưng thế lực Trần thân vương vẫn rất to lớn.

Hiện tại kinh thành rất náo nhiệt, Lâm Cảnh Thành thay thế Lâm Phàm trở thành người tân quý nhất trong kinh thành, tên kia bây giờ đã sửa lại tên nhận thức tổ tông, kêu Trần Cảnh Thành, thời điểm hắn rời đi kinh thành tiểu tư kia đang cùng một ca nhi bà con của Trần gia thân mật. Mà người Lâm gia ở Trần gia được rất nhiều ưu đãi, được vài thôn trang ở quanh kinh thành, thế nhưng phụ thân Lâm Phàm cũng không phải có mình Lâm Phàm là con trai, đường huynh đệ cùng Lâm Cảnh Thành ở chung cũng không phải thực vui vẻ, dù sao người kế thừa thân vương chỉ có một.

Lâm Phàm đối với những chuyện này cũng không chú ý, hắn bây giờ không thể trở về, Trần Kiệt cũng nói Trần gia nội đấu rất nghiêm trọng, nếu hắn mang theo Triệu Hàm cùng đứa nhỏ trở về, khẳng định sẽ bị gặm đến tận xương, giờ khắc này Lâm Phàm hận không thể kiếm thật nhiều tiền bạc, có tiền thì mọi việc đều dễ làm, hắn có thể tự mình lập nên đế quốc của chính mình, như vậy có thể bảo hộ Triệu Hàm cùng Tử An không bị thương tổn.

Lâm Phàm đối với hiện tại mà nói, mọi người ở Trần gia toàn là người xa lạ, mà Triệu Hàm Tử An Ngô bá mới là thân nhân của hắn, những người này hắn phải bảo vệ, người Trần gia sao, những người đó căn bản không cần hắn chiếu cố bảo vệ, không tìm hắn gây phiền toái đã là cảm tạ trời cao rồi.

Trần Kiệt híp mắt nghĩ nếu ngày nào đó thật sự xảy ra chuyện như vậy, đem chuyện của Lâm Phàm nói cho Trần thân vương, hoàn toàn có thể dùng nó để giữ mạng, hiện tại cho dù có được chỗ tốt, lại sẽ bị Lâm Phàm ghi hận, có chút mất nhiều hơn được, cho nên hắn quyết định bảo vệ tấm mệnh phù này, muốn dùng dao tốt thì lưỡi dao phải tốt, việc của Lâm Phàm cũng giống như vậy.

Sau đó hai người bắt đầu uống trà, Trần Kiệt chuẩn bị có quan hệ tốt với Lâm Phàm, cho nên bắt đầu nói chuyện trời nam đất bắc, chuyện ở biên cương Lâm Phàm cho tới bây giờ vẫn chưa được thấy qua, thông qua Trần Kiệt miêu tả, Lâm Phàm có thể tưởng tượng ra vươn triều Đại Hạ.

Bữa cơm trưa xem như khách và chủ đều thật vui vẻ, sau khi Trần Kiệt rời đi Lâm Phàm mới chân chính nhẹ nhàng thở ra, chuyện này cuối cùng cũng giải quyết xong, nhưng gánh nặng trong ngực Lâm Phàm càng trầm trọng, hắn biết mình phải nhanh kiếm thật nhiều tiền xây dựng thế lực.

Trước khi Trần Kiệt rời đi, liền đem chuyện Lâm Cảnh Thành có thể giết người diệt khẩu nói cho Lâm Phàm, hắn cần chính là một Lâm Phàm còn sống, chỉ có còn sống thì Lâm Phàm mới có hữu ích cho hắn, nếu như Lâm Phàm chết, tất cả coi như kết thúc.

Triệu Hàm cùng Ngô bá sau khi thấy Lâm Phàm tiễn Trần Kiệt rời đi, ánh mắt hai người đều thay đổi, xem ra Lâm Phàm so với những gì hai người họ biết càng thông minh trầm ổn.

Lâm Phàm sau khi tiễn Trần Kiệt rời đi, lập tức đem tình huống nói cho hai người, tiễn lang sau hổ, nếu Lâm Phàm đi nhận thân nhân, nhà Trần thân vương có rất nhiều người muốn bọn họ chết, nhưng nếu không quay về nhận thân nhân, một khi Lâm Cảnh Thành có thành tựu, thực sự có thể giết người diệt khẩu, cho nên hiện tại bọn họ rất không an toàn, hiện tại bọn họ phải thương lượng một biện pháp tốt nhất.

“Phàm tử lễ mừng năm mới sắp tới, tiền trong tay chúng ta hiện tại cũng không đủ chuyển nhà, từ giở trở đi ta làm nhiều đồ ăn chút đem đi bán, tiền bán rượu thuốc đều cất giữ lại, đợi đến mùa xuân sang năm chúng ta lập tức chuyển nhà. Ta nghĩ Lâm Cảnh Thành cũng không nhanh như vậy có thể xây dựng thế lực, hắn còn phải đề phòng những người khác ở Trần gia, chúng ta sẽ có mấy tháng để chuẩn bị.” Triệu Hàm nhìn về phía Lâm Phàm nói.

Lâm Phàm nghe lời nói của Triệu Hàm liền gật gật đầu, bọn họ hiện tại đều mới bắt đầu, tiền trong tay cũng không đủ để bọn họ chuyển nhà, thế nhưng hiện tại bắt đầu chuẩn bị, đến sang năm hẳn là có thể chuẩn bị tốt, Lâm Phàm chuẩn bị làm một bản kế hoạch, sang năm liền kinh doanh lớn một lần, năng lực được khơi dậy hoàn toàn, ai muốn thương tổn người của hắn đều phải suy nghĩ thật kỹ.

Buổi chiều cuối ngày Lâm Phàm chuẩn bị kế hoạch, mà Triệu Hàm suy nghĩ ra càng nhiều món ăn, chuẩn bị ra chợ mở một quầy hàng bán, như vậy càng kiếm được nhiều tiền.

Lâm Phàm cắn bút lông đem kế hoạch viết ra giấy, sang năm muốn tìm một địa phương an toàn để ở, sau đó sẽ ủ thật nhiều loại rượu thuốc, nhưng địa phương đó giao thông phải thuận tiện, như vậy hàng hóa vẫn chuyển mới nhanh, hơn nữa đồ ăn của Triệu Hàm làm cũng rất ngon, bọn họ còn có thể mở một tửu lâu, nếu có thể mở rộng ra, tin tưởng cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền. Hơn nữa nhà Triệu Hàm ban đầu là bảo tiểu, chỉ cần có tiền tin tưởng Triệu Hàm có thể kéo đến cả một đội ngũ, chỉ cần có tiền tài duy trì, tin tưởng đội ngũ này sẽ càng lớn…..

Triệu Hàm ra cửa đi mua đồ ăn, hắn cần nếm thử rất nhiều món ăn, làm ra hương vị tốt thì mới có thể đem bán được.

Lâm Phàm kéo cao thắt lưng đi vào trong phòng, sau cơn mưa mặt đất rất là trơn trượt, hắn vào phòng bếp cầm lấy một cái bắp ngô gặm, hôm nay chuẩn bị trước khi mở cửa hàng. Hiện tại buổi chiều khoảng hai đến ba giờ, chạng vạng bầu trời sẽ mau tối, ám hạng buổi tối cũng ít đi rất nhiều, sớm mở cửa hàng, cũng có thể kiếm thêm được một chút sinh ý, trước kia hắn đều đợi đến bốn năm giờ mới mở cửa hàng.

Ngay tại thời điểm Lâm Phàm đi qua núi giả ở trong sân, dưới chân liệt trượt, hắn lập tức mất thăng bằng ngã xuống phía sau, khuỷu tay đánh váo hòn đá trên núi giả, Lâm Phàm lập tức cảm thấy đau đớn.

Triệu Hàm từ sau cửa nhìn thấy Lâm Phàm ngã sấp xuống, rổ trong tay liền bị Triệu Hàm vứt bỏ, hắn lập tức chạy lại, nâng Lâm Phàm dậy lo lắng hỏi: “Phàm tử ngươi không sao chứ, nơi nào đau nói cho ta biết, nhanh nói chuyện, đừng hù dọa ta Phàm tử…”

Nhưng mà Lâm Phàm liền ngây ra trừng mắt nhìn phía trước, ánh mắt không chớp một cái, giống như là hoàn toàn không nghe thấy âm thanh của Triệu Hàm. Triệu Hàm nhìn thấy Lâm Phàm không nhúc nhích, còn tưởng rằng Lâm Phàm bị choáng váng, nhất thời sợ tới mức khẩn trương gọi Ngô bá: “Ngô bá ngài giúp ta nhìn Phàm tử một chút, ta đi tìm đại phu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status