Tức phụ ngận hung tàn

Chương 33


Ngày mai tất cả mọi người đều chuẩn bị lễ mừng năm mới, trên đường cơ bản không có bán đồ vật gì, cho nên có ai cần gì đều nhanh chóng đi mua về, Lâm Phàm chuẩn bị ngày mai uống sữa đậu nành, bởi vì người bán sữa dê ngày mai cũng tạm thời không kinh doanh, bọn họ chỉ có thể tự lực cánh sinh.

Nhìn thấy Triệu Hàm đem đồ vật này nọ tẩy trừ phơi dưới mái hiên, Lâm Phàm mở miệng nói: “Triệu Hàm ngày mai chúng ta uống sữa đậu nành đi, hay là đậu đỏ cho có chút ý vị.”

Triệu Hàm quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Phàm cười nói: “Không phải là ngươi nên đi tìm đậu hay sao, còn đậu đỏ cho có ý vị! Muốn uống trước tiên phải lựa đậu đỏ một chút, hạt nào hư thì đem vứt bỏ, còn có đậu đen cùng đậu tương, uống đối với thân thể ngươi rất tốt. Thời điểm đóng cửa hàng thì nhớ đem đậu ngâm vào trong nước, để ta đem thùng nước đặt ở trong cửa hàng, ngươi lựa đậu cho tốt sau đó mang đậu đi ngâm, buổi sáng ngày mai ta làm sữa đậu nành cho ngươi uống.

Ngô bá đem tã đã được giặt sạch sẽ thu vào, cầm vào tay đều thấy lạnh lẽo, hắn phải để trên bếp lò hơ một chút, mới có thể đủ dùng. Nghe lời nói của vợ chồng Lâm Phàm, Ngô bá cười nói: “Triệu Hàm ngươi chính là rất nhường nhịn tiểu tử này, cuối năm có nhiều thứ phải vội, Phàm tử ngươi như vậy không phải là thêm phiền sao, qua vài ngày là có thể uống.”

“Ngô bá ta chính là muốn uống, kỳ thật cũng không phiền toái, ta sẽ lựa đậu, ngay mai ta sớm một chút rời giường cùng Triệu Hàm xay đậu. Ngô bá, đến lúc đó người cũng được uống, lại nói ngày mai cũng không có sữa dê, Tử An còn có thể uống một ít, chuẩn bị nhiều một chút, uống không hết thì làm thành đậu hũ, cũng rất mỹ vị.” Lâm Phàm cãi lại nói.

Triệu Phàm nghe xong cũng cười nói: “Phàm tử nói không sai, Ngô bá kỳ thật cũng không có gì phiền toái, nhà chúng ta cũng không cần làm món chính gì, lại càng không cúng bái tổ tiên, chính là xin trời đất một chút mà thôi, ngoại trừ làm cơm chiều kỳ thật cũng không có bận chuyện gì.”

Ngô bá nhìn hai tiểu tử này hết chỗ nói, thở dài nói: “Ta cứ nghĩ ngày mai không có gì bận, ngươi cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt, vậy giờ tốt lắm ngày mai còn phải dậy sớm.”

“Ai nha Ngô bá, ta cũng không nói là phải uống vào lúc ăn sáng, chúng ta có thể ăn sáng xong rồi uống, như vậy có thể ngủ trễ một chút,” Lâm Phàm cười ha hả nói, Triệu Hàm đối với hắn rất tốt, Lâm Phàm so với bất kì ai đều biết rõ ràng, cho nên để hồi đáp, Lâm Phàm thường xuyên sẽ đề ra một ít yêu cầu, hắn biết Triệu Hàm sẽ vui vẻ làm, xem như một người nguyện đánh một người nguyện chịu, hai người trong lúc đó không cần mở miệng cũng có thể hiểu nhau.

“Được rồi, được rồi, xú tiểu tử ngươi đắc ý cái gì, chạy nhanh đem cửa hàng mở ra, đêm nay ngày mai ngày mốt cũng phải mở cửa hàng, hiện tại người ta cần mua rượu thuốc rất nhiều.” Vẻ mặt Ngô bá ghét bỏ khi nhìn thấy bộ dáng đắc ý của Lâm Phàm, hắn nói tiểu tử này thật vô liêm sỉ, nhưng nhìn thấy cảm tình của hai người hiện giờ, trong lòng Ngô bá thực sự vui mừng.

Lâm Phàm ôm bình nước nóng đi vào cửa hàng, Triệu Hàm theo sau mang một cái bếp lò vào trong cửa hàng, trong cửa hàng lạnh như băng nhanh chóng tản đi, mở ra cửa của cửa hàng buông thảm xuống, Lâm Phàm chạy vào kho múc ra đậu đỏ đậu đen cùng đậu tương, trong đó đậu tương là nhiều nhất, chỉ như vậy khi xay vị của sữa đậu nành mới tốt.

Thế nhưng hôm nay việc buôn bán cũng không tồi, từ sau khi Lâm Phàm mở cửa xong, liền liên tục có người lại đây mua rượu thuốc, trong đó rượu thuốc cường thân kiện thể là bán được nhiều nhất, còn có rượu thuốc trừ lạnh. Dù sao hiện tại là mùa đông, thời tiết rét lạnh ẩm thấp, uống rượu trừ rét lạnh, thân thể sẽ ấm áp thoải mái rất nhiều, những thứ này đối với nhóm đại gia có tiền, như thế nào sẽ để ý đến số tiền bỏ ra mua rượu thuốc mỗi ngày, chỉ cần làm cho bọn họ thoải mái, tiền không là vấn đề, cho nên khi thời tiết lạnh dần lên, việc buôn bán rượu thuốc của nhà Lâm Phàm thật sự không tồi.

Đương nhiên Trần gia giúp cũng không ít, Trần Kiệt tuy rằng không có trức tiếp giúp đỡ Lâm Phàm, thế nhưng khi hắn ở lại nhà mười ngày,, liền thường xuyên ở tửu lâu mở yến tiệc, rượu uống trong lúc đó toàn là rượu thuốc nhà Lâm Phàm, cho nên rượu thuốc được đề cao tất cả đều nhờ Trần Kiệt.

Đương nhiên chuyện này gần đây Lâm Phàm mới nghe nói, dù sao hiện tại cuộc sống của hai người không giống nhau, Trần Kiệt giúp đỡ tùy ý, hơn nữa lúc này Trần Kiệt cũng không cần nịnh bợ Lâm Phàm, cho nên tự nhiên là có giao tình, khiến cho quan hệ của hai người thân thiết rất nhiều, kỳ thật Trần Kiệt rất biết đối nhân xử thế, sự tình cũng làm thực thỏa đáng, im hơi lặng tiếng nói cho tất cả mọi người trong thành Nam Dương, nơi này hắn che chở Lâm Phàm, cho nên Lâm Phàm đối với Trần Kiệt làm chuyện này vẫn là rất cảm kích.

Lâm Phàm vội vàng đến giờ thìn, đại khái mùa đông mau tối, lúc này đã là ban đêm yên tĩnh. Lâm Phàm rảnh rổi ngồi ở trước đống lửa một chút, đợi cho tay ấm một chút thì bắt đầu lựa đậu, đem những hạt đậu không tốt toàn bộ đều vứt bỏ, như vậy ngày mai xay sữa đậu nành khẳng định uống sẽ rất ngon.

Hơn nửa canh giờ sau, đậu đã lựa xong, Lâm Phàm đem chậu gỗ đặt ở bên chân, đợi cho đến khi đóng cửa hàng thì đem đậu đi ngâm là được, Triệu Hàm nói ngâm thời gian lâu như vậy mới tốt, Lâm Phàm nghiêm khắc dựa theo lời của Triệu Hàm đi làm.

Khách nhân lục tục đi đến, đêm càng khuya khách nhân đến càng ít, Lâm Phàm đang cầm một quyển du ký xem, tuy rằng so với tiểu thuyết hiện đại còn kém rất xa, thế nhưng cũng có thể giết thời gian.

Thời gian từng giây từng giây trôi qua, Lâm Phàm cảm thấy thời gian cũng gần đúng, ngay khi hắn chuẩn bị đóng cửa, loáng thoáng nghe thấy ở xa xa truyền đến âm thanh ầm ĩ. Còn không đợi Lâm Phàm lắng nghe, khách nhân đi vào đã kéo lại sự chú ý của Lâm Phàm, Lâm Phàm tiếp đón khách nhân đi vào phòng, rót cho đối phương hai chén rượu, rồi nhận hai tiễn bạc cho vào quầy.

Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng vó ngựa, tiếng kêu thảm thiết khiến cho Lâm Phàm nổi da gà toàn thân, đây là chuyện nửa năm qua Lâm Phàm chưa từng gặp. Vị khách nhân vừa uống hai chén rượu xong, lúc này mới vừa nhấc lên rèm cửa, Lâm Phàm còn chưa cảm thấy gió lạnh, đầu của khách nhân liền bay lên trước mặt Lâm Phàm, máu đỏ tươi phun tung tóe, một cái đao dài từ trong đêm tối bay vào trong rèm cửa.

Lúc này Lâm Phàm đã bị dọa cho chân nhuyễn, nhưng lúc này Lâm Phàm dị thường bình tĩnh, lúc đối phương nhấc lên rèm cửa, Lâm Phàm thấy trên người ác đồ mặc khôi giáp, đây là một người lính, mà lại cầm dao giết dân thường. Lâm Phàm gọi to Triệu Hàm, tiếp theo tay nhanh chóng lấy một vò rượu ở trên quầy.

Vò rượu bay lên “cốp” đập vào đầu ác đồ vừa mới nhấc rèm lên, ác đồ kia sửng sốt, tiếp theo ác đồ này liếm rượu ở khóe miệng, nói một câu hảo tửu trên mặt còn mang theo tươi cười đùa giỡn. Lâm Phàm lại không muốn cho đối phương nếm rượu ngon của nhà hắn, liền lấy bình rượu ném ác đồ, mà ác đồ này giống như đang trêu chọc Lâm Phàm, đại đao trong tay chậm rãi giơ lên, nhưng không làm gì chỉ nhìn Lâm Phàm ở cách đó không xa.

Triệu Hàm chẳng những nghe được Lâm Phàm la hét, mà tiếng hét thảm vừa rồi hắn cũng nghe thấy, hơn nữa loại la hét ồn ào này, làm cho trong lòng Triệu Hàm thật bất an, giống như rất nhanh sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì. Cho nên đang cầm một chén mì nước lớn Triệu Hàm hai ba bước liền tiến vào cửa hàng.

Ác đồ giơ đại đao, rèm cửa trên vách tường đầy máu tươi phun tung tóe, Triệu Hàm hô to một tiếng: “Phàm tử ngồi xổm xuống,” thanh âm chưa tan, Lâm Phàm đã phản xả có điều kiện ngồi xuống, đao liền bay qua đầu Lâm Phàm, mang theo một trận gió lạnh, làm cho Lâm Phàm rùng mình một cái, nếu không phải hắn ngồi xuống mau, vừa rồi có phải sẽ bay đầu, cổ đại này quả nhiên thực không an toàn.

Triệu Hàm nhìn thấy Lâm Phàm ngồi xổm xuống, bát canh gà nóng bỏng trong tay tinh chuẩn hướng mặt ác đồ bay tới, ác đồ cũng nhìn thấy cái bát tản ra mùi hương đang bay tới mặt mình, nếu là đặt ở trên bàn nhất định sẽ có một bữa no, nhưng mà phương pháp ăn như này ác đồ cũng không dám nếm thử, cho nên hắn vung đại đao lên, cái bát đang bay về phía hắn liền bị đánh văng ra ngoài, người này còn nếm thử một chút nước nóng văng lên trên mặt hắn.

Trên tay Triệu Hàm lúc này cũng chỉ có một chiếc đũa, hắn không có vũ khí gì, trong phòng cũng không có vũ khí gì, thế nhưng đầu óc Lâm Phàm xoay chuyển cực nhanh, ở lúc hắn ném cái chén ra ngoài tay hắn liền cầm lấy chậu nước đặt ở bên chân bàn, trực tiếp hất thẳng vào người ác đồ, một chậu nước lạnh, cho dù ác đồ này không tự giác tránh né. Thế nhưng nước mà dùng đao ngăn chặn thì căn bản là không được, cho nên ác đồ cao lớn cũng bị sối một thân ướt sũng.

Ác đồ kia chắc là tức giận, vừa rồi hắn đùa Lâm Phàm, thế nhưng là nhìn thấy Lâm Phàm lớn lên đẹp, nếu có thể liền mang về làm tiểu nô. Mà lúc này chuyện tình phát sinh liên tục, lại biến thành một thân ướt sũng ác đồ thật sự tức giận, hắn đùa Lâm Phàm cũng không để ý Triệu Hàm, đại đao trong tay liền chém tới chỗ Triệu Hàm, Triệu Hàm phát hiện động tác của ác đồ liền lùi lại.

Lâm Phàm vẫn trốn ở trong quầy nhìn lén, khi hắn nhìn thấy ác đồ tiến về phía trước, mộc bồn ngâm đậu trong tay liền hắt hết lên người ác đồ. Đậu đều rơi trên mặt đất, chân của ác đồ cũng đạp lên trên mặt đất, mặt đất vốn dĩ đã trơn ướt, một bước này của ác đồ có thể nghĩ không ổn, thân mình lắc lư một chút, đao liền đâm trượt.

Lúc ác đồ muốn ổn định lại thân mình, Triệu Hàm liền bước lên, một tay liền nắm lấy sống dao, đôi đũa trong tay Triệu Hàm trực tiếp chọc vào mắt ác đồ, chiếc đũa còn chưa chọt vào mắt ác đồ. Ác đồ đã kêu thảm một tiếng, không kịp phản kháng đã bị Triệu Hàm gạt ngã, đao cũng bị Triệu Hàm thuận lợi cướp lấy.

Đao nhọn để ở trên cổ ác đồ, ác đô trên mặt đất liền hơi hơi co rúm lại, Lâm Phàm nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, sau khi lấy lại tinh thần liền hét to một tiếng: “Triệu Hàm ngươi suất ngây người.”

“Máu chảy đầm đìa suất cái gì, trong thành khẳng định đã xảy ra chuyện, Phản quân có thể đánh vào thành Nam Dương. Hiện tại không có khả năng trốn ra ngoài, Phàm tử ngươi chạy nhanh kêu Ngô bá dậy. Kêu Ngô bá đưa Tử An vào trong mật thất tránh né, sau đó ngươi đem tất cả rượu đều đạp bể, còn có cửa sau cũng tạt một chút rượu mạnh, chờ ta sắp xếp ổn thỏa thì đốt lửa. Thiêu cháy phòng ở bọn họ không có khả năng điều tra ra, còn thất thần cái gì, chạy nhanh đi…” Triệu Hàm thúc giục Lâm Phàm, lúc này nếu đạp sai một bước, cả nhà bọn họ sẽ chết sạch.

Lâm Phàm nghe được lời nói của Triệu Hàm, lập tức tỉnh táo lại chạy vào trong viện, Ngô bá lúc này cũng bị động tĩnh ngoài cửa hàng làm bừng tỉnh, khi hắn nghe được lời của Lâm Phàm, lập tức dùng chăn bọc lại Tử An, cầm lấy ngọn đèn hướng tới tầng hầm chạy đi.

Lâm Phàm lúc này đã mở ra mật thất, tiếp theo hắn liền chạy vào phòng đối diện lầy ra mấy bình rượu mạnh, trực tiệp ném xuống cửa sau, còn có ở hành lang bày máy bó củi. Lúc sau Lâm Phàm tiến vào phòng bếp, cầm lấy đá đánh lửa cất vào trong ngực áo, cởi áo khoác lót ở dưới rổ, nhấc lên vại gạo liền đổ một nửa vào trong rổ, cầm lên bình muối và mỡ đặt ở bên trên, Lâm Phàm lập tức mang theo rổ cùng một thùng nước tiến vào trong mật thất.

Ngô bá đem Tử An được bọc chăn đặt trên khuông củ cái, lập tức từ trong mật thất vọt ra, hắn không đi vào trong phòng chính mình, mà trực tiếp chạy vào phòng Triệu Hàm, mở ra ngăn tủ, quần áo và tã của Tử An bên trong toàn bộ đều cầm đi, Ngô bá cũng không quên đem quần áo của người lớn toàn bộ đều cất vào.

Nhìn thấy Ngô bá khiên một cái chăn lớn tiến vào mật thất, Lâm Phàm tiến vào phòng cầm lên một hộp gỗ bỏ vào trong gùi, hắn lập tức đi vào kho, thịt khô bột mì rau củ tất cả đều lấy đi một phần, đây là đồ ăn mấy ngày kế tiếp của bọn hắn.

Động tác của Triệu Hàm cùng Ngô bá cũng không chậm, rất nhanh liền đem mấy thứ cơ bản tiến vào trong mật thất, hai người chuẩn bị cũng tương đối. Lâm Phàm kêu Ngô bá ở lại trong mật thất, hắn đi cửa hàng xem một chút.

Đẩy ra cửa hàng Lâm Phàm bị hù dọa, nghĩ đến là có ác đồ đến đây, Triệu Hàm quay đầu thấy Lâm Phàm bị kinh hách nói: “Như vậy sẽ an toàn hơn một chút, Phàm tử ngươi liền đem bình rượu đập vỡ đi.”

“Ngươi như thế nào lại mặc quần áo của người chết, lại đi hù dọa ta.” Lâm Phàm vừa nói trên tay cũng không có ngừng, nắm lên bình rượu ở trên giá liền đập xuống, lúc này trên người Triệu Hàm mặc là khôi giáp của ác đồ bị bọn họ giết chết, trong phòng trừ thi thể của ác đồ, còn một thi thể không có đầu, mà hai cái đầu đang năm bên chân Lâm Phàm khiến hắn phát run. Vừa rồi andrenalin tăng vọt, nên hắn không sợ hãi, nhưng lúc này cả người Lâm Phàm đều cảm thấy không tốt lắm, ngoại trừ sợ hãi còn thấy ghê tởm, hắn rất muốn ói ra.

Khi Lâm Phàm nhấc lên mấy bình rượu ở trên giá gỗ đập xuống, thì Triệu Hàm cũng nhắc lên mấy bình rượu đi ra ám hạng, hắn nâng cốc đập ở trước cửa nhà hàng xóm, ngỏ nhỏ còn im lặng lúc này liền truyền ra tiếng kêu sợ hãi.

Triệu Hàm muốn chính là tình huống này, nếu nháo loạn lên, nhà bọn họ đột nhiên cháy, Triệu Hàm cho tới bây giờ cũng không phải là người tốt, vì có thể bảo vệ tốt đứa nhỏ Lâm Phàm cùng Ngô bá, hắn có thể không từ thủ đoạn, người khác xuống địa ngục sẽ tốt hơn là người nhà xuống địa ngục, huống chi được hắn nhắc nhở, có lẽ không ít người có thể trốn tránh được một kiếp này.

Triệu Hàm trở lại trong cửa hàng, xa xa đã truyền tới tiếng võ ngựa cùng tiếng kêu thảm thiết, hắn một đao chém lên đầu ác đồ, nhấc thi thể để tại bên quầy, sau đó cầm hai cái đầu tiến vào sân, trong tay cũng túm một thi thể hơi gầy yếu cũng tiến vào sân.

Lâm Phàm nhìn thấy hai cái đầu, lúc này không nhịn được ghê tởm, liễn chống lên núi giả nôn ra, hắn cảm thấy rất ghê tởm, máu đỏ tươi còn chưa có đông lại, ở trong viện rất là dọa người, đôi mắt chết không nhắm lại nhìn trừng trừng phía trước, Lâm Phàm bị dọa nhỏ giọng kêu lên: “Triệu Hàm ngươi đang làm cái gì, làm chi kéo mấy thứ này vào trong.” Lúc này hắn tuy rằng sợ hãi, nhưng cũng không có mất đi lý trí, nếu là kinh động đến ác đồ, bọn họ nhất định phải chết.

Triệu Hàm quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Phàm nói: “Ta đều có đạo lý, ngươi nhanh trốn vào trong mật thất, đem bạc lấy vào, chúng ta về sau phải nhờ vào nó chạy nạn, thành Nam Dương về sau không thể ở lại.

Lâm Phàm nghe xong lời nói của Triệu Hàm, liền hiểu được Triệu Hàm làm như vậy là có đạo lý, hắn vừa cực độ khẩn trương hiện tại lại ói ra một trận, cả người Lâm Phàm muốn nhũn ra trạng thái cực kém, vì không thể tăng thêm phiền toái cho Triệu Hàm, hắn liền đi vào trong mật thất ngồi xuống, sau đó cả người không thể khống chế được phát run.

Triệu Hàm nhìn thấy Lâm Phàm đi vào trong mật thật lập tức đi vào trong cửa hàng, đẩy ra cửa của cửa hàng xem xét ám hạng một chút, tuy rằng bên ngoài ám hạng truyền đến âm thanh thảm thiết, bên trong ám hạng cũng rất ồn ào, thế nhưng không có ác đồ hướng vào đây. Triệu Hàm nhẹ nhàng thở ra. Châm rèm cửa ánh lửa rất nhanh liền bùng lên.

Triệu Hàm lập tức lui vào sân, mang theo loan đao chủy thủy cùng cây đao vừa rồi lục soát được trên người ác đồ kia, ác đồ này cũng không giàu có bạc chỉ có mười lượng, còn không bằng hai người bị ác đồ chém chết, Triệu Hàm ở trên người bọn họ lấy ra mấy chục lượng ngân phiếu cùng mấy chục lượng bạc.

Triệu Hàm đem một khối thi thể đặt ở góc sân, một khối khác đặt ở bên cạnh cửa sau, mở ra cửa sau liền đặt thi thể ở trên cửa, sau đó Triệu Hàm châm củi ở hành lang, ngọn lửa lập tức nuốt cả cửa sau, lúc này ác đổ chỉ cách nhà Triệu Hàm chỉ có trăm mét.

Triệu Hàm đứng ở chỗ tối ở trong viện, đại hỏa quả nhiên cản trở hết thảy, tiếng vó ngựa tới gần, tiếp theo là những tiếng cười vang đuổi đến phía trước bọn họ, còn ồn ào ai tốc độ nhanh, ai giết được nhiều, ai được thưởng nhiều…. thanh âm mang theo khẩu âm phương bắc độc đáo, làm cho Triệu Hàm rất quen thuộc, bởi vì ông nội Triệu Hàm cũng có khẩu âm như vậy, tổ tiển nhà bọn họ chính là người bắc cương, đáng tiếc bọn họ hiện giờ là địch nhân.

Triệu Hàm mục một chậu nước ở trong vại, cẩn thận rửa tay và mặt, còn có vết máu trên khôi giáp, đại đao loan đao cùng chủy thủ cũng được tẩy trừ một phen. Lúc này lửa đã sớm lan đến phòng bếp, Triệu Hàm giống như nhớ tới cái gì lập tức chạy vào phòng bếp, sau đó lấy một cái chảo lớn cùng một cái chảo nhỏ, bát dũa cái xẻng cũng lấy từ bên trong ra, hắn biêt Phàm tử sẽ không nhớ rõ những thứ này.

Triệu Hàm ra vào mật thất vài lần, đem quần áo cùng chăn của Lâm Phàm cùng Ngô bá đều chuyển lại đây, thậm chí còn múc được một thùng nước, nhìn thấy lửa càng ngày càng lớn, Triệu Hàm liền đóng lại cửa mật thất, vài ngày này bọn họ cần tránh ở bên trong mật thất, chờ cho đến khi đám phản quân này rời khỏi thành Nam Dương.

Triệu Hàm sau cửa mật thất quan sát, lập tức cởi bộ quần áo phản quân trên người, vừa rồi mặc như vậy là để ngừa vạn nhất, ở trong mật thất không cần phải như vậy, huống chi quần áo này còn khiến cho Lâm Phàm nhớ lại chuyện không tốt.

Ngô bá nhìn thấy Triệu Hàm đã đổi xong quần áo mới nhỏ giọng nói: “Ngươi nhanh đi xem Phàm tử, tuổi hắn còn nhỏ, vẫn chưa có trải qua chuyện đáng sợ như vậy, ngươi an ủi hắn nhiều một chút, vừa rồi ngươi như vậy có thể sẽ dọa đến hắn.”

“Ngô bá ta đã biết, ta sẽ chiếu cố tốt Phàm tử, hắn chỉ là bị kinh hách, người nhìn Tử An giúp ta đừng để nó khóc, trong nồi có một lọ nhỏ kẹo mạch nha, nếu Tử An tỉnh lại mà khóc người lấy cho nó một viên là được.” Triệu Hàm nhìn Lâm Phàm vùi đầu vào khuỷu tay nói, nhìn thấy bộ dáng Lâm Phàm như vậy, trong lòng Triệu Hàm rất là lo lắng.

Ngô bá gật gật đầu nói: “Vậy ngươi trấn an Phàm tử cho tốt, chúng ta sửa sang mật thất lại một chút, ít nhất cũng phải dựng một cái giường, nơi này sọt trúc không ít, dù sao trong hầm cũng thực khô ráo, nhưng mà vẫn ẩm ướt như cũ.

“Vâng, ta đã biết Ngô bá.” Triệu Hàm nói xong liền cầm một cái bếp lò đi về hướng Lâm Phàm, đem bếp lò đặt ở bên người Lâm Phàm, sau đó liền ôm lấy người đang phát run nói: “Phàm tử thả lỏng không cần sợ hãi, ta sẽ bảo vệ ngươi, chỉ cần có ta ở đây sẽ không có ai có thể tổn thương ngươi.”

Lâm Phàm chỉ không ngừng phát run, hắn cảm thấy rất là ghê tởm, một màn đầu bay lên kia, làm cho Lâm Phàm không thể bình tĩnh được.

Khi Triệu Hàm ở sau lưng ôm lấy, Lâm Phàm cảm thấy được sự ấm áp, cảm giác ghê tởm trong lòng liền giảm đi, tâm trạng buộc chặt cũng dần buông lỏng. Lâm Phàm đem thân mình tựa vào người Triệu Hàm, qua một lúc lâu mới mở miệng nói: “Triệu Hàm thật đáng sợ, tại sao lại như vậy, rõ ràng buổi chiều còn rất tốt, như thế nào buổi tối lại như vậy, khách nhân kia vừa mới đưa bạc cho ta, còn chưa đi đến cửa đầu liền bay lên, ta…”

“Đừng sợ, đã không có việc gì, chúng ta ở trong này đã an toàn, chỉ cần chờ phản quân rời đi chúng ta liền rời đi, chúng ta đi Yến thành ở phía nam, nơi đó cách xa bắc cương không có chiến loạn….” Triệu Hàm nhẹ giọng nói hắn từng theo lão tiêu sư đi nơi đó nên mới nghe được.

Lâm Phàm dần dần an tĩnh, hắn kỳ thật cũng không sợ hãi như vậy, nếu không thì trong tình huống khẩn cấp còn có thể giúp Triệu Hàm xử lý phản quân, nhưng thế giời này khiến cho Lâm Phàm cảm thấy không an toàn, còn có tình trạng máu tươi phun tung tóe làm cho Lâm Phàm chán ghét, hắn chỉ là cần thời gian để bình phục lại trước tình huống đáng sợ đó.

Hơn nửa canh giờ sau Lâm Phàm rốt cục khôi phục lại, sắc mặt cũng không còn tái nhợt nữa, lúc này sự huyên náo cùng kêu gào ở bên ngoài cũng đã yên tĩnh lại, kỳ thật Triệu Hàm cùng Ngô bá đều rõ ràng, phản quân này đã tàn sát rất nhiều dân chúng trong thành, nếu không tiếng kêu thảm thiết sẽ không lâu như vậy.

Vì không để cho Lâm Phàm nghĩ nhiều, Triệu Hàm mở miệng nói: “Phàm tử chúng ta đem mật thất sửa sang lại một chút, nơi này lộn xộn không có địa phương đặt chân.

Lâm Phàm nghe xong nhìn tình huống trong mật thất một chút, quả thật rất lộn xộn, mà Ngô bá vừa rồi để không quấy rầy Triệu Hàm, liền ngồi trên một cái sọt để xưởi ấm, Tử An đang ngủ trên giường nhỏ bên cạnh, bên ngoài náo loạn lâu như vậy, tiểu tử kia vẫn kiên trì ngủ yên.

Bình rượu để khắp ngõ ngách mật thất, phương hướng rất chỉnh tề không cần bọn họ thay đổi. Từng khuông củ cải ở trên tấm ván được chuyển xuống, còn những viên gạch xanh ở dưới tấm ván được chuyển lên trên. Gạch xanh xọt và ván gỗ rất nhanh được làm thành một cái giường gỗ đơn giản, bên trên chải chăn ở trong phòng ngủ lấy ra là có thể ngủ.

Ngô bá lớn tuổi, đứa nhỏ tại thời tiết như vậy vẫn là một mình ngủ, Triệu Hàm dỗ đứa nhỏ xi xi xong, liền kêu Ngô bá cùng Tử An đi ngủ trước.

Triệu Hàm để lại một ngọn đèn cùng một cái bếp lò, những cái khác đều tắt, tuy rằng trong mật thất Lâm Phàm có chuẩn bị trước than củi, nhưng là ai mà biết được phản quân bên ngoài sẽ ở lại bao lâu, cho nên phải dùng tiết kiệm một chút. Kỳ thật ban đầu than củi toàn bộ là đặt ở bên trên, nhưng sau khi Lâm Phàm nghe Ngô Tử Lâm nói, liền đem than củi chuyển xuống dưới này, mấy ngày nay Lâm Phàm đều chuẩn bị những thứ này, Triệu Hàm cũng giúp hắn một chút, lúc này Triệu Hàm cảm thấy Lâm Phàm rất có khả năng dự đoán trước.

Vừa rồi lộn xộn vội vã, hiện giờ nhớ tới, Lâm Phàm từ lúc đó đã chuẩn bị không ít đồ vật này nọ, củi gạo mỡ muối tương dấm chua trà giống nhau đều chuẩn bị không ít, thậm chí còn có không ít hạt dưa đậu phộng, ngay cả du ký cũng có vài bản. Ngoại trừ không có mang giường xuống dưới, Lâm Phàm thật ra đã chuẩn bị đầy đủ cho cuộc sống của bọn họ, ngay cả nước cũng được đựng đầy ở bốn năm bình nhưỡng rượu lớn.

Hai người đem đồ vật sắp xếp lại xong, Lâm Phàm đang cầm hộp tiền bằng gỗ, Triệu Hàm nhìn thấy đồ vật đã được sửa sang rất tốt, mấy thứ này cũng đủ cho bọn họ sống thật lâu. Triệu Hàm hướng Lâm Phàm nói: “ Phàm Tử sổ của ngươi tốt lắm, nên ngủ, hiện tại hẳn là nửa đêm, ta chuẩn bị đi ra ngoài xem xét tình huống, ngươi ngốc ở trong mật thất, chiếu cố Ngô bá cùng đứa nhỏ thật tốt, ta hừng đông liền trở về.”

Lâm Phàm đang kiểm tra lại số bạc nghe Triệu Hàm nói, thiếu chút nữa kinh hách thét lên: “Ngươi đi ra ngoài làm gì, bên ngoài nguy hiểm như vậy không muốn sống nữa.”

“Phàm tử hãy nghe ta nói, đừng sợ, ta biết bọn hắn từ bắc cương tới, mà ông nội ta chính là người bên đó, ta sẽ nói giọng bắc cương, chờ ta mặc lên khôi giáp của phản quân thì cơ bản không ai có thể nhận ra. Lúc này bọn họ mới vừa đến, khẳng định lộn xộn, ta chỉ là đi xem xét tình huống, tuyệt đối không có nguy hiểm, nếu chờ bọn hắn ổn định xong là không có cơ hội….” Triệu Hàm nhìn chằm chằm ánh mắt Lâm Phàm nói, ánh mắt hắn kiên định trong suốt, tràn đầy tự tin cuốn hút Lâm Phàm.

“Triệu Hàm ngươi nhất định phải không sao? Ta biết ngăn không được ngươi, cho nên nhanh chóng trở về, đi ra ngoài nhất định phải cẩn thận, phải rất cẩn thận, lúc nào ngươi cũng thời thời khắc khắc nhở kỹ, nơi này còn có ta Ngô bá cùng Tử An, chúng ta đều đang chờ ngươi trở về…” Lâm Phàm giữ chặt tay Triệu Hàm nói.

Khi Lâm Phàm nhìn thấy Triệu Hàm bước ra mật thất xong, hắn lập tức liền hối hận, Triệu Hàm chạy ra như vậy, cho dù hắn sẽ nói giọng bắc cương, cho dù hắn mặc khôi giáp của phản quân, mang theo đao kiếm của phản quân, nhưng là một khi Triệu Hàm bị lộ, đến lúc đó Triệu Hàm ngay cả cơ hội bỏ chạy cũng không có.

Lâm Phàm lao ra mật thất nghĩ muốn kêu Triệu Hàm trở về, chỉ cần thật kiên trì, tin tưởng cuối cùng cũng sẽ gặp được Triệu Hàm. Đáng tiếc đợi Lâm Phàm lao ra khỏi mật thất, vừa lúc nhìn thấy giữa ánh lửa lờ mờ mỏng manh, Triệu Hàm bay qua vách tường chạy tới bên kia.

Lúc này Lâm Phàm không dám gọi, rất sợ kinh động đến phản quân bên ngoài, như vậy đối với nhà bọn họ mới là tai ương ngập đầu.

Trơ mặt nhìn Triệu Hàm chạy đi, Lâm Phàm mắng cái phòng ở này, không có việc gì các ngươi xây tường làm chi, lại xây tốt như vậy, Triệu Hàm hai bước liền bay qua. Nếu không có bức tường này bên cạnh cũng sẽ bị thiêu cháy, như vậy Triệu Hàm sẽ không thể rời đi sân vẫn như cũ bị vây quanh sóng nhiệt, độ ấm ở trong sân cao hơn một chút, Lâm Phàm chỉ có thể bất đắc dĩ đóng lại cửa mật thất. Trong lòng cầu nguyện thần phật hắn không biết đến, phù hộ Triệu Hàm có thể bình an trở về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status