Tức phụ ngận hung tàn

Chương 45


Triệu Hàm lắc đầu, tiểu tử này có chuyện lúc nào cũng gào thét lên, đã mười tám tuổi rồi mà không có dáng vẻ của người lớn, khi nào thì mới có thể chững chạc lên một chút.

Phất tay cho người hầu ôm Tử An trở về, Triệu Hàm ôm đứa nhỏ trở về sơn trang, tuy rằng hắn hiện tại làm việc có chút không thuận tiện, nhưng đối với Lâm Phàm Triệu Hàm luôn luôn phải chú ý một chút, tránh cho tiểu tử này sốt ruột mà gây ra sai lầm.

Nằm nghìn bình rượu thuốc không phải là việc làm ăn nhỏ, cho dù Trương Dương có mười vạn thủy quân, cho tới bây giờ cũng chỉ mua hai nghìn bình rượu thuốc, bọn họ tháng sáu bắt đầu buôn bán rượu thuốc, đến này bán ra khoảng hai nghìn năm trăm bình rượu thuốc, kiếm được khoảng sáu ngàn lượng bạc, về cơ bản một bình rượu thuốc mười cân có thể kiếm về hai lượng bạc.

Nếu năm nghìn bình rượu thuốc, lợi nhuận ít nhất cũng phải được một vạn lượng, quả thật là một chuyện lớn, cũng khó trách Phàm tử sao lại cao hứng như vậy, có thể là do Trương Dương mang đến. Triệu Hàm nghĩ thật chính xác, ngoại trừ trong quân, không ai lại mua số lượng lớn rượu thuốc như vậy.

Cho dù hàng năm đều ở trên mặt sông, bọn họ cũng sẽ mua rượu thuốc, thế nhưng số lượng tuyệt đối không nhiều như vậy, một đội tàu nhiều nhất chỉ có bốn năm bình rượu thuốc, tuyệt đối đủ bọn họ dùng nửa năm.

Kỳ thật đội tàu mua rượu thuốc này cũng không thiếu, ngày thường bọn họ mua rượu thuốc để trừ lạnh, rượu thuốc so với rượu thường thì quý hơn rất nhiều, nhưng dược hiệu rất tốt, cho nên bọn họ mua bốn năm bình, tùy tiện tìm một loại rượu bình thường uống chung vào, tuy rằng dược hiệu sẽ bị yếu đi một chút, nhưng lại có thể làm cho dược hiệu càng thêm nhu hòa, đối thân thể cũng có lợi.

Lâm Phàm dạo một vòng trong sơn trang không thấy Ngô bá, lập tức chạy đi, kho dược liệu nhà bọn họ năm ngay tại trong sơn trang, nhưng thu mua độc vật không có nuôi ở trong sơn trang, mà là nuôi ở tiểu viện tử đối diện xưởng rượu, nơi đó chỉ có hai gian phòng ở, là nơi để cho người hầu chăm sóc độc vật ở lại, độc vật thì nuôi ở dưới mái hiên thoáng mát.

Quả nhiên khi Lâm Phàm chạy vào trong xưởng rắn, liền nhìn thấy Ngô bá đá ngồi bên ấm trà tử sa uống trà, một bên xem xét chất lượng độc vật vừa mới thu mua.

Hiện tại trong viện bọn họ nuôi rất nhiều độc vật dùng để nhưỡng rượu, các loại rắn độc, một ít con tê tê, rết độc, bọ cạp, những tiểu độc trùng này đều được nuôi ở trong bình gốm, thời điểm muốn dùng thì bắt ra nhưỡng rượu.

“Phàm tử đã trở lại, nhanh lại đây Ngô bá có chuyện muốn nói với ngươi, hôm nay đã có gió lạnh thổi vào lỗ thông hơi, những độc vật này tiếp tục nuôi cũng không được, đến lúc đó sẽ chết, cho nên chúng ta phải chuẩn bị một ít rượu mạnh, đem những độc vật này đi nhưỡng rượu, dược liệu có thể cho vào sau.” Ngô bá lôi kéo Lâm Phàm nói một tràng.

Lâm Phàm không có lập tức ngăn lại lời của Ngô bá, khi Ngô bá dừng lại mới chen nói vào: “Ngô bá những độc vật này của chúng ta không dùng cũng phải dùng, Trương Dương kéo đơn hàng cho ta năm nghìn rượu thuốc, đủ cho chúng ta đem toàn bộ dược liệu cùng độc trùng dùng hết.”

“Ngươi nói cái gì, thật sự, tiểu tử kia cũng thật lợi hại, năm nghìn bình có thể kiếm được một vạn lượng bạc.” Ngô bá lập tức cười ha hả, đời này hắn bán rượu thuốc đều chưa có kiếm được nhiều như năm này, nhìn thấy bạc trắng bóng, trong lòng Ngô bá tự hào không nói nên lời, hiện tại hắn càng ngày càng xem trọng tiểu tử Lâm Phàm này, có chút bản lĩnh, cho dù đa số là ở vận khí, nhưng vận khí cũng là một loại thực lực.

Lâm Phàm gật gật đầu nói: “Thật sự thật sự, thế nhưng gia cả không giống như chúng ta bán cho Trương đại ca, phải thấp hơn ba thành, cho nên Ngô bá ngươi thay đổi phương thuốc một chút, dược hiệu vẫn như cũ, nhưng phải giảm bớt phí tổn, thế nhưng vị có thể kém một chút, cho dù tràn ngập mùi thuốc đông y cũng không sao cả.”

Ngô bá nghe xong gật gật đầu, lập tức hướng Lâm Phàm nói: “Kêu Triệu Hàm làm cho ta chút đồ nhắm rượu, chờ lát nữa ta muốn uống mấy chén, ngươi đi an bàn những chuyện khác cho thật tốt, sơn trang chúng ta cũng không có năm nghìn bình rượu, còn có bình nhưỡng rượu lớn nữa, ta đi chỉnh sửa phương thuốc một chút, vị thuốc đông y có rất nhiều vị rất nặng, thế nhưng dược hiệu thì lại rất tốt, đủ mạnh để những người trong quân bọn họ uống.

Không đề cập tới Ngô bá hứng trí chạy đi viết phương thuốc, Lâm Phàm nghe lời nói của Ngô bá xong, lập tức chạy ra sân, liền nói với Triệu Hàm Ngô bá buổi tối muốn uống mấy chén, bảo Triệu Hàm làm mấy món nhắm rượu, tiếp theo Lâm Phàm chạy đến tiểu bến tàu, kếu người chèo thuyền đưa hắn đi xưởng rượu, rượu Thiệu Hưng lần trước đặt hàng vẫn đủ, cổ gẳng bổ sung bình rượu lớn, tiếp theo là vò rượu mười cân, cái loại rất là rắn chắc, trong sơn trang hắn có một ngàn cái, căn bản không đủ dùng.

Triệu Hàm chỉ có thể lắc đầu, thế nhưng sự nhiệt tình của Phàm tử, không phải ai cũng có, Tử Lâm so với Phàm tử còn kém xa, có lẽ cứ tùy ý Phàm tử đi, nói không chứng một ngày nào đó Phàm tử có thể vượt qua Ngô đại ca.

Bên này Lâm Phàm vội đến khí thế ngất trời, tiểu tử Ngô Tử Lâm gần đây lại biến mất không có dấu vết gì, qua năm sáu ngày khi Lâm Phàm đã chuẩn bị xong, chờ thêm mười ngày để cho nọc độc của độc vật và dược liệu có tác dụng với nhau, sau đó có thể đưa rượu đi bán.

Lâm Phàm rảnh rồi liền ở bên cạnh Triệu Hàm hai ngày, sau đó liền nhớ tới huynh đệ tốt của hắn, đợi cho Lâm Phàm chạy tới Hồng Hà sơn trang hỏi, mởi biết được tiểu tử Ngô Tử Lâm này đã rời đi vài ngày. Lúc này Lâm Phàm mới nhớ tới, mấy ngày trước Ngô Tử Lâm quả thật có tới, nhưng lúc đó hắn vội đến mức gót chân không chạm đất, liền cùng Ngô Tử Lâm nói vài cầu liền vội vàng bỏ đi, sau này do quá bận rộn nên quên mất.

Ngô Tử Lâm không thấy, Ngô Tử Vệ cũng vội không thấy bóng người, Lâm Phàm cũng trở lại trong sơn trang bắt đầu rèn luyện thân thể, cũng sắp tới mùa đông phải bổi bổ thật tốt mới được.

Qua hơn mười ngày Lâm Phàm lại bắt đầu bận rộn, mang rượu thuốc có một ít vị thuốc đông ý ra bán, để đầy ở bãi đất trống trước bến tàu nhỏ, mỗi trang để một nhóm, Ngô Tử Vệ bên kia cho thuyền lớn đến chở một đám rượu thuốc này đi.

Trước sau năm nghìn bình rượu được phân biệt để trên năm đại thuyền, cúng có hai chuyến thuyền của Trương Dương với bốn trăm người hộ tống, đây hoàng toàn là chỗ tốt miễn phí mà Trương Dương cấp cho Lâm Phàm, lấy danh nghĩa là giữ gìn kênh đào sạch sẽ. Rượu thuốc này chỉ cần đưa đến bến tàu gần biên cương nhất là được, quân linh bên kia gặp nhau sẽ tự qua lấy hàng.

Một tháng sau Lâm Phàm thu được bạc, khoảng một vạn lượng bạc, trừ đi chi phí nhân công ba nghìn lượng, chi phí vận chuyển của Ngô đại ca hai nghìn lượng, Lâm Phàm lần này kiếm được hơn bốn nghìn lượng bạc.

Kỳ thật lợi nhuận này là Ngô bá cùng Lâm Phàm vất vả trừ ra được, dược hiệu không thể kém, bọn họ chỉ có thể đánh chủ ý vào mùi vị, ban đầu dược liệu mà bọn Lâm Phàm dùng cũng sẽ không nặng vị thuốc đông y. Nhưng lần này vì muốn tiết kiệm phí tổn mà không làm giảm công dụng của dược liệu, cho nên liền sử dụng rất nhiều nguyên liệu rẻ nhưng không làm giảm dược liệu, thế nhưng mùi vị có chút nặng vị thuốc đông y.

Lâm Phàm bán rượu thuốc cho Trương Dương ít nhất là ba lượng một vò, dược hiệu của rượu kia vô cùng tốt, nhưng là rượu cũng tuyệt đối không có vị thuốc đông y, cũng giống như uống rượu Thiệu Hưng bình thường, chính là khi uống vào cả người liền ấm áp dạt dào, đây là sự khác biệt giữa rượu thuốc và rượu bình thường. Bán cho Trương Dương Lâm Phàm lời ít nhất hai phần ba tiền, rượu thuốc đưa đi phương bắc, chi tiểu của Lâm Phàm rất lớn, cho dù tăng thu giảm chi như vậy, Lâm Phàm buôn bán cũng chỉ lời được một nửa tiền.

Sau khi thu được bạc, tâm của Lâm Phàm cuối cùng cũng buông xuống, hắn lo lắng nhất là không thu được bạc, không đợi Lâm Phàm nghỉ ngơi lấy sức, mới bước vào mấy ngày của tháng mười hai, tiểu tử trong bụng Triệu Hàm liền không ngoan, nửa đêm ầm ĩ muốn ra.

Phía nam lúc này không có tuyết rơi, thế nhưng thời tiết thật sự rét lạnh, trong sơn trang mặc dù có núi lớn ngăn cản gió lạnh, nhưng cuộc sống vẫn không có thuận tiện lắm, sau khi Triệu Hàm đau bụng, Lâm Phàm lập tức phi khỏi giường đi mới thấy thuốc.

Nếu ở trong thành, lúc này rất nhanh có thể tìm được thầy thuốc, cho nên hiện tại Lâm Phàm đánh thức một người chèo thuyền trong sơn trang, trong tay Lâm Phàm cầm ấm lô đứng ở đầu thuyền, hắn phi thương sốt ruột ngày sinh của Triệu Hàm trước đó hắn đã tính qua, ước chửng khoảng nửa tháng nữa, kết quả lại sinh sớm, sớm biết vậy hắn liền sắp xếp người đỡ đẻ cùng thầy thuốc ở trong sơn trang.

Cũng may hắn cũng không cần phải đi tìm sữa dê, từ khi đến sơn trang, trong nhà có lão nhân cùng đứa nhỏ, có có dựng phu, Lâm Phàm lập tức liền mua một con dê mệ mới sinh con, cứ cách mỗi tháng thì Lâm Phàm liền mua một con dê mẹ vừa mới sinh con. Hiện tại ngoại trừ con dê mua đầu tiên đã giết làm lẩu dê ăn, còn có bốn con dê mẹ.

Những người hầu đem mấy con dê mẹ này xem như tổ tông mà hầu hạ, Lâm Phàm lại là gia chủ rộng rãi, bọn họ cho dù bán mình cho sơn trang, nhưng chi phí ăn mặc đều rất tốt, mỗi ngày không nói đều có chất béo, còn luôn luôn có thịt ăn. Hơn nữa gia chủ sau khi giết dê xong, bọn họ cũng được ăn một chén canh thịt dê ấm dào dạt, những thứ này nếu ở trong nhà người khác làm việc hoàn toàn sẽ không có.

Lâm Phàm thực sốt ruột, người hầu chống thuyền mở miệng nói: “Thiếu gia ngài đừng vội, sinh đứa nhỏ cũng không nhanh như vậy, huống chi trong sơn trang cũng có a sao kinh nghiệm phong phú nhìn, thai của Triệu chủ mỗ cũng không phải là thai đầu, không có việc gì. Hiện tại chúng ta đi sơn trấn, rất nhanh là đến, ngài đừng đứng ở khoang thuyền nữa sẽ bị trúng gió, nếu bị bệnh cũng không tốt, chủ mỗ cùng tiểu thiếu gia còn chờ ngài trở về chiếu cố!”

“Ngươi nói đúng, ta bị trúng gió sẽ không thể giúp được chuyện gì, lão Trình tốc độ ngươi nhanh một chút, ta hy vọng có thể thỉnh thấy thuốc sớm một chút thì mới an tâm.” Lâm Phàm gật gật đầu hướng lão Trình đang ở đuôi thuyền nói.

Lão Trình cười nói: “Thiếu gia ngài yên tâm, lão Trình đối với vùng nước này rất quen thuộc, tốc độ cũng nhanh nhất, chúng ta rất nhanh là có thể đến, ngài về khoang thuyền ngồi trước, lỡ như trong đêm có cái gì rơi xuống nước rất nguy hiểm.”

Lão Trình chỉ chưa nói Lâm Phàm đứng ở đầu thuyền khiến hắn không yên tâm, cũng may Lâm Phàm không phải là người không nói đạo lý, rất nhanh đã hiểu được vì sao lão Trình kêu mình vào khoang thuyền ngồi, lão Trình còn chưa nói xong, nhanh chóng năm chắc mái chèo trong tay, tránh cho khua chúng nham thạch ở bên cạnh.

Còn chưa đến một canh giờ, Lâm Phàm đã đưa thấy thuốc cùng ma ma đỡ để trở về, Ngô bá đang ở ngoài phòng sinh đi tới đi lui, trong phòng sinh truyền ra tiếng thở dốc bị Triệu Hàm ép lại rất thấp, Lâm Phàm không nghĩ ngợi liền đi vào, lại bị Ngô bá giữ chặt lại.

Nơi này có câu nói, nam tử vào phòng sinh sẽ xung đột với đứa nhỏ, làm cho đứa nhỏ không dám đi ra, đối với mỗ từ đều không tốt, Lâm Phàm đành phải nhẫn nại tính tình. Hắn thực đau lòng, đời trước tẩu tử sinh sản chính là ở bệnh viện lớn, điều kiện chữa bệnh đều đầy đủ, nhưng Triệu Hàm lúc này sinh nở, chẳng khác nào dạo quanh một vòng quỷ môn quan, cũng may là có ma ma đỡ đẻ có kinh nghiệm cùng thầy thuốc ở bên, Lâm Phàm cũng yên tâm một chút.

Mãi đến khi trời gần sáng, trong phòng sinh liền truyền tới thanh âm trẻ con khóc oa oa, Lâm Phàm nghe được thanh âm tâm liền buông xuống.

Tiếp theo là mấy a sao đi vào hỗ trợ, bắt đầu ra ra vào vào, từng chậu máu loãng được đưa ra ngoài, quần áo cùng chăn bẩn cũng được mang đi, Lâm Phàm rốt cuộc không chờ được đi vào, căn bản là mặc kệ a sao trung niên bên cạnh ngăn cản cùng phản đối, Ngô bá thở dài, mới an bài người hầu đi vắt sữa dê, đứa nhỏ mới sinh ra nhất định phải có sữa dê, cũng không thể để đứa nhỏ mới sinh bị đói được.

Thời điểm Lâm Phàm đi vào, các a sao hỗ trợ trong phòng đã thu dọn sạch sẽ, ngoại trừ còn một ít mùi máu thì không còn gì khác. Triệu Hàm cũng nằm trên khăn trải giường sạch sẽ, sắc mặt rất là tái nhợt, thế nhưng nhận thức rất là thanh tỉnh, ngoại trừ bên ngoài có chút mệt mỏi, lúc này đang tự mình ôm đứa nhỏ.

“Phàm tử ngươi lại đây nhìn đứa nhỏ xem, khuôn mặt nhỏ nhắn giống ngươi, lớn lên khẳng định là một tiểu ca tuấn tú, đặt cho đứa nhỏ một cái nhũ danh đi. Ngươi cũng cả đêm không ngủ, nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi, nơi này mùi máu tanh có chút nặng, đứa nhỏ sẽ quấy đến ngươi, ngươi cũng kêu Ngô bá đi nghỉ ngơi đi, để cho a sao chiếu cố là được.” Triệu Hàm đối với Lâm Phàm đứng ở trước giường nhìn chằm chằm đứa nhỏ nói.

Lâm Phàm lắc đầu nói: “Ta sẽ kêu Ngô bá đi nghỉ ngơi, ngươi hiện tại cái gì cũng đừng nói, vất vả một đêm mới an toàn sinh tiểu tử này ra, ngươi là công thần của nhà chúng ta. Phòng bếp đã nấu cháo đường đỏ, lát nữa sang mang lại đây, ngươi uống xong rồi ngủ, đứa nhỏ để ta chăm sóc là được.”

Triệu Hàm nghe được lời nói của Lâm Phàm liền cười nói: “Ngươi không có kinh nghiệm, đứa nhỏ mới sinh ra rất là mềm mại, để ta nhìn thì yên tâm một chút, huống chi ta còn phải uống thuốc. Ngươi kêu thấy thuốc vào bắt mạch cho ta, viết phương thuốc là có thể nấu thuốc, chờ uống xong ta sẽ nghỉ ngơi.”

Lâm Phàm nghe lời nói của Triệu Hàm xong, lập tức kéo cao chăn cho Triệu Hàm, hướng ra bên ngoài gọi một tiếng, lão đại phu đã canh ở bên cạnh từ nửa đêm, lúc này được người hầu mời đi ra.

Nghe nói mỗ tử đều bình an lão thầy thuốc thật vui vẻ, đây thật sự là việc vui, lão nhân gia hắn cũng nhiễm một chút không khí vui mừng.

Lão đại phu nhanh chóng bắt mạch xong cho Triệu Hàm, hắn lấy ra một ít dược liệu mang theo bên mình, Triệu Hàm sinh sản không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, những dược liệu này cũng đủ, chờ Lâm Phàm đưa hắn trở về, theo hắn về hiệu thuốc bắc lấy mười gói thuốc sau sinh sản cùng bổi bổ cơ thể là được.

Làm Phàm cho người hầu đi nấu thuốc, tùy tiện đưa ma ma đỡ đẻ cùng thầy thuốc đi ăn sáng, kêu bác lái đò đưa thầy thuốc cùng ma ma đỡ đẻ trở về. Hai vị này được mời đi trong đêm, mỗi người được hơn mười lượng bạc, lại không có gặp chuyện tình khó giải quyết gì, trong lòng rất là cao hứng, gia chủ hào phóng không ai chán ghét cả.

Trở lại trong phòng Triệu Hàm đã nửa nhắm mắt, Lâm Phàm liền ôm lấy đứa nhỏ, Triệu Hàm cùng liền bừng tỉnh nhìn Lâm Phàm cười nói: “Xem ra ta có chút mệt mỏi, ngươi trông đứa nhỏ một lúc, ta nghỉ ngơi trước một lát, đừng ôm đi ra ngoài, bên ngoài rất lạnh, đứa nhỏ quá nhỏ sẽ bị đông lạnh.”

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, thanh âm của Ngô bá vang lên, Lâm Phàm đứng ở phía sau bình phong kêu Ngô bá tiến vào, cửa mở ra một chút khiến cho một ít gió thổi vào, thế nhưng trong phòng để bốn cái bếp lò, gió này cũng bị bếp lò thổi tan.

Trong tay Ngô bá cầm một cái thực hạp nho nhỏ, hắn mở thực hạp ra, mùi hương của sữa dê bay ra, Ngô bá mở miệng nói: “Đứa nhỏ hẳn là đói bụng, Phàm tử ngươi đút cho đứa nhỏ đi, sữa dê còn có chút nóng, phải chậm một chút. Triệu Hàm khoan hãy ngủ, Ngô bá mang cháo đường đỏ đến cho ngươi, ngươi uống xong rồi hãy nghỉ ngơi, thuốc còn phải nấu một lát nữa.”

“Ngô bá để cho ta đút đứa nhỏ cho, lần đầu tiên cho ăn cần phải cẩn thận, Phàm tử không có kinh nghiệm.” Triệu Hàm hướng Ngô bá nói.

Lâm Phàm đã muốn nhận bát sữa nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, đứa nhỏ trong lòng ngực rất nhỏ, Triệu Hàm nói đứa nhỏ giống hắn, kỳ thật Lâm Phàm một chút cũng không nhìn ra, thế nhưng Lâm Phàm cũng có cảm giác huyết mạch tương liên, hắn thực thích khuôn mặt có nhiều nếp nhăn của đứa nhỏ.

“Được, ngươi đút đi, ta cùng Ngô bá đều không có kinh nghiệm, thế nhưng sữa dê cũng rất nóng, ngươi uống cháo đường đỏ trước, bổ sung thể lực cũng đút cho đứa nhỏ là vừa kịp.” Lâm Phàm hướng Triệu Hàm nói, lúc này hắn sẽ không tranh giành với Triệu Hàm, nghe theo Triệu Hàm làm cho Triệu Hàm vui vẻ là được, điều này rất có lợi cho Triệu Hàm khi dưỡng thương.

Triệu Hàm tựa vào đầu giường, khuấy chén đường đỏ vài cái, rất nhanh liền uống hết chén cháo vào bụng, hắn cảm thấy trên người có một chút khí lực, lúc này mới tiếp nhận đứa nhỏ mà Lâm Phàm đang ôm trên tay, tiểu tử này được ôm ở trong tay liền im lặng, một khi đặt lên trên giường liền khóc. Tiếng khóc của tiểu tử này rất là vang dội, so với ca ca Tử An của hắn thì có lực hơn nhiều, Triệu Hàm biết đứa nhỏ tuy nhỏ, nhưng tiếng khóc lại mạnh mẽ mười phần như vậy thì thân thể cũng không tồi.

“Ngô bá người không có việc gì gấp thì đi nghỉ ngơi đi, đều bận rộn từ nửa đêm đến giờ, khẳng định là rất mệt. Phàm tử hôm nay Tử An giao cho Ngô a sao chăm sóc, hắn là Tử Vệ đại ca giới thiệu tới, có kinh nghiệm chăm sóc đứa nhỏ, đến lúc đó ngươi chú ý một chút là được.” Triệu Hàm cẩn thận cầm cái muỗng nhỏ đụng vào miệng của đứa nhỏ một chút, thấy tiểu tử kia há mồm, Triệu Hàm mới đút một ít sữa dê vào trong miệng đứa nhỏ.

Trẻ con bình thường đối với những thứ để bên miệng sẽ không bỏ qua, ai cũng đều có thể đút được, nhưng không phải ai cũng đút tốt, ở cổ đại lại không có bình sữa, chỉ có thể cầm một cái muỗng nhỏ đút từng chút một, phiền toái thì không nói, còn rất dễ bị ọc sữa.

Cũng may Triệu Hàm đã nuôi qua Tử An, có kinh nghiệm, đút đứa nhỏ mới sinh ra hoàn toàn không có vấn đề, thấy đứa nhỏ ăn được nửa bát, cho dù miệng tiểu tử kia vẫn còn mấp máy, Triệu Hàm cũng không đút nữa, lần đầu tiên đứa nhỏ ăn chỉ cần đút no bảy phần là được, như vậy mới tốt cho đứa nhỏ.

Trong lúc đó Lâm Phàm đều nhìn để học hỏi, Ngô bá lúc này thực là kích động, thế nhưng không có kiên trì lưu lại. Một ngươi tuổi lớn cũng rất dễ dàng mệt mỏi, vì… tiểu tôn tử này, hắn vẫn là nên chăm sóc thân thể chính mình trước. Tiểu tử kia mới sinh ra khuôn mặt vẫn còn hiện sắc hồng, nhưng cũng không khó nhìn ra dáng vẻ về sau.

Ngô bá đi lên nói với Lâm Phàm, kêu hắn ở lại chăm sóc đứa nhỏ cùng Triệu Hàm, Tử An bên kia hắn sẽ nói với Ngô a ma một tiếng là được. Lần này trong nhà có thêm người, nhất thời có chút vội vàng, trong đó tự nhiên sẽ có những chuyện mà Triệu Hàm cùng Lâm Phàm không thể ngờ tới, cũng là hai người không có kinh nghiệm, Ngô bá cũng đừng nói, hắn là một lão hán độc thân làm sao biết những chuyện này.

Trong nhà chỉ cần một Ngô a ma mà Ngô Tử Vệ giới thiệu, khẳng định có thể chăm sóc được hai người con trai, huống chi Ngô a ma còn muốn chuẩn bị đồ ăn cho Triệu Hàm, đứa nhỏ Tử An hắn cũng có thể trông khi thời gian rảnh rỗi. Đút cho tiểu tử ăn no liền kêu người hầu chăm sóc hắn, nếu như hắn đến chăm sóc đứa nhỏ mới sinh ra, chuyện tình chuẩn bị đồ ăn hắn sẽ không có biện pháp chuẩn bị.

Triệu Hàm thực sự rất mệt mỏi, uống hết một chén cháo đường đỏ sau đó đút sữa dê cho đứa nhỏ, trong lòng nghĩ phải tìm một a ma có kinh nghiệm, nhưng không nghĩ tới vừa nằm xuống liền ngủ mơ mơ màng màng.

Trước khi Triệu Hàm ngủ có nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Lâm Phàm, thế nhưng hắn thật sự quá mệt mỏi, con ngươi đã muốn díp lại, trước khi Triệu Hàm ngủ còn nghĩ sau khi tỉnh dậy phải hỏi Lâm Phàm một câu, hiện tại đã là phụ thân của hai người con trai rồi, cũng không thể có bộ dạng hô to gọi nhỏ như vậy được, Phàm tử cũng nên trưởng thành một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status