Về đi anh... Nơi đây em vẫn đợi!

Chương 20: Lời yêu chưa thể nói

-”Thế nào, mai định cho nó thử thật ư?”

-”Ừ, anh cả đã quyết rồi…”

-”Ngoài hàng bán đầy ra, sao nhất định phải là nó?”

Linh thở dài, Hai đáp:

-”Vì mình nuôi nó từ bé nên kết quả sẽ chính xác nhất, tất nhiên sẽ quan sát cả phản ứng mấy con khác”

-”Nếu thành công?”

-”Là độc dược đại ca muốn điều chế phòng thân cho Đại Bàng Đen”

-”Thật không ngờ, nó từng là con Hamster anh Việt rất yêu quý…”

Linh trỏ một ngón tay lên đầu chú chuột, ánh mắt tiếc nuối.

-”Bây giờ đại ca có mối quan tâm mới rồi, làm gì có thời gian mà để ý…”

-”Rồi một ngày số phận của nó sẽ như con chuột này thôi…”

-”Út, không được nghĩ bậy…”

-”Anh có gì phải lo lắng chứ?”

-”Là anh lo cho Út thôi, em trước giờ toan tính với những người con gái bên đại ca, không phải anh không biết, trước tới giờ là người đầu tiên đại ca giữ bên mình, đừng làm liều…”

-”Em biết chứ, em có cách của em…mà anh ý, hôm đó anh bắt nó về, nhanh mẹ lên thì có phải giờ em đỡ một mối lo không…”

Hai chỉ biết cười trừ.

-”Anh cả xuất chúng thì ai cũng công nhận…nhưng đã nói rõ quan điểm rồi mà…tại sao em không nhìn xuống…có biết bao người trong bang, cũng tài giỏi không kém…ví dụ…ví dụ như anh chẳng hạn… “. Giọng Hai nửa thật nửa đùa.

Út Linh cười phá:

-”Anh…haha…trung bình một tháng dẫn mười em về nhà???”

-”Nếu em theo anh, anh đảm bảo là không…”

Cô chững lại, nhưng rất nhanh sau đó nhận ra, chắc Hai đùa thôi, mới cả từ ngày được Việt cứu mạng, cô đã quyết…

-”Đùa đấy…kiếp này em chỉ là người của anh cả…”

**********************

-”Cứu, cứu với…đừng giết tôi…CỨU…”

Lại một đêm nữa Lan gặp ác mộng, mồ hôi đầm đìa, liên tục kêu xin, van nài, chân tay run rẩy…

Việt bên cạnh, ôm nàng chặt, dỗ dành nàng, cố đánh thức nàng.

-”Dậy đi, Lan…”

-”Dậy đi, có anh ở đây, đừng sợ…”

Mà nàng dường như vẫn không thoát khỏi cái địa ngục khủng khiếp ấy. Nước mắt giàn giụa, hắn nhìn mà xót xa…

Không còn cách nào, bàn tay hắn đặt lên gò má, bờ môi khống chế chiếc miệng nhỏ bé đang khổ sở kia…Hắn hôn nàng, lần thứ ba, không nhẹ nhàng, rón rén như hai lần trước, mạnh mẽ, sâu sắc, mùi vị trong mát của nàng khiến hắn không cách nào dừng được…

Nàng lại gặp ác mộng, nàng biết, nàng mơ thấy rất nhiều kẻ hung hãn, chúng cầm dao đuổi theo, đòi lấy mạng nàng, nhưng lần này, trong giấc mơ khủng khiếp đó, còn có người đó, người ấy chạy tới bên nàng, đánh lại bọn xấu kia, và còn trao nàng, một nụ hôn rất ngọt ngào…

Từ từ tỉnh giấc, ánh đèn ngủ mờ mờ, đập vào mắt nàng là khuôn mặt thân quen này – ‘anh ấy còn thức? Và đang nhìn mình?’

-”Có chuyện gì sao? Dạo này cứ nửa đêm là em lại sợ hãi…”

-”Tôi làm anh tỉnh à?”

-”Cái đó không quan trọng, mai tôi đưa em đi viện, phải khám rồi thuốc thang cho đàng hoàng”

Mai? Mai chẳng phải thử độc gì đó ư? Lắm chuyện thế làm gì?

-”Không cần phức tạp thế đâu???”

-”Cần, tôi nuôi em mà em cứ gầy tong teo mang tiếng…”

-”Đằng nào chả chết, gầy béo quan trọng gì…”

Lan thở dài, Việt giải thích:

-”Con người chứ có phải thần tiên đâu mà chả phải chết, nhưng lúc sống thì cho ra sống chứ…nhìn người cũng phải có tý hồng hào chứ…em nhìn lại mình xem…xanh ngắt từ đầu tới chân…”

Hắn liếc sang, giật mình khi thấy một giọt lệ lặng lẽ rơi từ khóe mắt, lẽ nào hắn đã sai, giữ nàng bên mình, khiến nàng khó chịu tới vậy??? Hắn khẽ xoa mái tóc nâu hạt dẻ:

-”Ai làm cho em buồn, là tôi sao?”

-”Không, anh không cần phải thấy ăn năn, tôi tự nguyện…”

-”Tự nguyện gì? Tự nguyện bên tôi?”

-”Tự nguyện bên anh…tự nguyện thử thuốc cho anh…”

-”HẢ? Em nói cái quái gì thế?”

-”Tôi chỉ có yêu cầu nhỏ, nếu tôi chết, anh đừng chôn, tôi không muốn nằm lạnh lẽo dưới đất, anh có thể …”

Chưa kịp nói hết câu, nàng đã bị Việt véo má, quát:

-”Em điên à, mơ ngủ chưa tỉnh à?”

-”Không, tôi rất tỉnh táo, tôi đang nói chuyện nghiêm túc…”

-”Nghiêm túc cái đ…gì, đang sống khỏe mạnh sao lại lỗi những chuyện xui xẻo ra nói? Thuốc nào?”

-”Thôi đừng trả vờ nữa, tôi biết hết rồi, tôi đã vô tình nghe thấy, chẳng phải anh có một loại độc cần tôi thử ư? Ngày mai?”

Việt nhìn Lan, ánh mắt rất lạ, sau đó hắn phá lên cười, mặc cho nàng ngơ ngác, hắn cũng không thể dừng…

-”Cho nên…cho nên…em nghĩ…nghĩ tôi để em thử độc…”

-”Không phải sao?”

Việt lại cười…

-”Đấy là lý do khiến thái độ em thất thường vậy sao? Hằng đêm lo sợ…em hâm mẹ nó rồi…”

-”Này, anh ăn nói cẩn thận…kẻo tôi lại đổi ý giờ…”

-”Sao không hỏi tôi? Tự để bản thân khổ sở vậy?”

Nói đoạn, hắn kéo nàng vào trong lòng ôm chặt:

-”Thử thuốc là cho chuột…em ngu vậy?”

-”Thật không?”

-”Ngốc ạ, nếu thực sự trên đời có tình huống cần người uống thuốc độc thì tôi thà uống chứ không để em uống, yên tâm ngủ ngon đi…”

Nàng khẽ rung người…câu nói vừa rồi…chả nhẽ, Việt cũng có cảm xúc như nàng??? Khẽ ngước lên anh:

-”Tại sao?”

Đại ca mang tiếng to xác, uy lực, mà đối diện với đôi mắt này lại ngần ngại, có chút do dự, anh đành trả lời cho qua:

-”Mẹ tôi dặn đàn ông không nên để phụ nữ chịu thiệt…”

Có thế thôi sao? Vậy là nàng lại suy nghĩ nhiều rồi…

-”Vịt này, nhiệm vụ của anh giao cho tôi là gì thế?”

-”Vẫn chưa nghĩ ra… nhưng sẽ nhẹ nhàng thôi, không phải chết đâu, yên tâm ngủ đi…”

-”Khi nào nghĩ ra thì nói cho tôi biết luôn”

-”Ừ…”

Nàng vẫn ở trong lồng ngực hắn, hít thở mùi thơm từ hắn, bất giác tim đập rất mạnh, nàng hỏi:

-”Ngủ chưa?”

-”Chưa…em mất ngủ à?”

-”Không…tôi bảo này?”

-”Bảo gì?”

-”Nếu có một người con gái bây giờ tỏ tình với anh, anh thấy sao?”

Hắn hơi thả lỏng nàng, nhổm dậy nhìn ánh mắt tò mò:

-”Em định tỏ tình với tôi…”

Người nàng cảm thấy nóng rực, mặt mũi phừng phừng, may mà tối nên hắn không phát hiện ra.

-”Không, tất nhiên là không rồi…tôi có điên đâu…”

Cảm giác thất vọng, hắn nằm xuống, đáp:

-”Ừ, tôi sẽ từ chối…”

Câu trả lời khiến nàng cũng thất vọng không kém:

-”Vì sao? Còn chưa biết đối tượng là người như thế nào cơ mà?”

‘Đồ ngốc…em ngốc lắm…chẳng phải vì em hay sao…tim bé thế này…sao chứa nổi người khác ngoài em?’ Nhưng nàng vừa nói gì? Nàng nói điên mới tỏ tình với hắn, chắc hẳn giờ nàng cũng nghĩ có điên mới yêu hắn chăng? Việt sợ, giờ mà nói ra tình cảm của mình chắc dọa nàng sợ thêm, thôi thì, lại một câu lấp liếm:

-”Tôi giờ cần tập trung sự nghiệp…”

Sực nhớ ra một điều gì rất quan trọng, Việt hỏi:

-”Sao em lại tự nguyện…uống thuốc ý…Hả? Nghĩ là chết …sao còn tự nguyện…?”

Nàng rất sợ hắn hỏi mà, tưởng quên rồi mà lại hỏi…Chẳng biết làm sao ngoài trả vờ ngủ…

…………………..

-”Dậy rồi à?”

-”Sao anh dậy sớm thế?”

-”Ừ, ăn sáng thôi…”

Nàng không kiêng nể, ăn rất ngon lành, cả tuần nay, vì suy nghĩ mà chẳng ngon miệng, Việt thấy thế cũng vui lây:

-”Ăn đi cho béo…”

-”Anh vỗ béo tôi làm gì?”

-”Thích thì vỗ…”

-”Có lẽ làm anh thất vọng rồi…tôi ý, dáng người từ khi sinh ra đã vậy, dù ăn bao nhiêu cũng không béo, dáng người mẫu đó!”

Nàng hồn nhiên nói, hắn tý sặc cơm, được, đợi xem sau này tôi làm bụng em to ra, xem em có còn ‘dáng người mẫu’ không. Nghĩ vậy, lông mày khẽ nhếch, hắn cười tủm tỉm.

**********************

-”Anh! Anh hơi gầy đó…”

-”Em vẫn xinh xắn như ngày nào…Uống gì?”

Việt kéo ghế cho Trâm Anh, lịch sự trả lời.

-”Sữa chua đánh đá đi…Lâu lắm em mới vào Nam, hôm nay nhất định anh Việt phải dẫn em đi chơi…”

Nghĩ mà chán chết, nhưng cũng nhờ cô em này mà hắn có hợp đồng với Bảo Minh, anh trai nó còn đang ở đây chiều mai gặp anh thương lượng thêm vài thứ trong hợp đồng, rồi thăm thú công ty, giờ mà trả lời phũ thì cũng không hay; hắn nhanh nhẹn nở nụ cười đẹp như hoa:

-”Tại hạ với người đẹp lúc nào cũng sẵn lòng…”

….

Chuẩn bị rời đi, hắn lấy điện thoại, ấn số 1:

-”Tý Cẩm tới đón em nhé…tôi có việc…”

-”Này…tôi muốn thương lượng…”

-”Nói.”

-”Hôm nay tôi đi chơi với bạn tý được không? Bạn tôi đưa đi…”

Hắn hơi cau mày, nhưng thôi, dạo này nàng căng thẳng, cho đi chơi một tý:

-”Được, nhưng đừng hi vọng nhiều, em biết tôi mà…”

-”Tôi biết…”

Việt cúp máy, còn đang mải suy nghĩ xem tự nhiên lại lòi đâu ra bạn thì Trâm Anh gọi với:

-”Anh Việt, đi thôi…”

-”Okie, …”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status