Vết xe đổ

Chương 34


Vừa bước ra khỏi tolec thì cửa phòng cũng mở ra. Hải đi vào tay cầm theo 2 túi đồ.

_Tôi: Cậu chưa về sao...

_Hải: Tôi mua cho chị ít đồ ăn và vài vật dụng cá nhân. Mà chị có người thân ko đưa số điện thoại đây tôi gọi báo cho họ đến chăm sóc chị.

_Tôi: Tôi ko sao đâu. Cậu cứ về đi... Ở đây còn có bác sĩ và y tá mà...

_Hải: Được rồi giờ tôi về đây... Chị ăn đi nhé.

_Tôi: Cảm ơn cậu...

Hải đi ra khỏi phòng bệnh của Hà, a ta đi đến phòng trực làm thủ tục thuê y tá riêng để chăm sóc cho Hà. Cô y tá nhìn Hải rồi trả lời.

_Y tá: A trai cô ấy đã thuê rồi.

_Hải: Chị có nhầm ko... Cô ấy ở đây 1 mình mà.

_Y tá: Nhầm làm sao được, thông tin ghi rõ ở đây. A ta vừa đến đăng kí đây mà...

_Hải: Vâng... Vậy cảm ơn chị...

Trên suốt quãng đường về nhà Hải cứ thấy khó hiểu về việc Hà được a trai thuê y tá, cũng ko hiểu ở Hà có điểm gì mà khiến bản thân a phải nghĩ nhiều đến như vậy.

***

Tại 1 bệnh viện lớn Singapore.

Vũ kéo vali bước nhanh vào trong bệnh viện. Phong đứng bên ngoài hành lang thấy Vũ đến a ta liền đi lại.

_Phong: Đại ca đưa em cầm cho.

_Vũ: Tình hình thế nào rồi... Bác sĩ đã khám cho ông ấy chứa.

_Phong: Bác sĩ đang khám cho bác trong phòng đại ca vào đi.

_Vũ: Ừ... Chú cầm vali giúp a...

_Phong: Vâng.

Trong phòng bệnh bác sĩ đang thăm khám cho ông Nguyên, Vũ đi lại gần đưa mắt nhìn bố mình rồi nhìn sang bác sĩ.

_Vũ: Bố tôi sao rồi bác sĩ...

_Bác sĩ: Đúng là phép màu... Ông ấy đã bắt đầu tỉnh và đang khôi phục lại ý thức của mình. Chúc mừng gia đình.

_Vũ: Bố tôi có khả năng trở lại bình thường đc ko.

_Bác sĩ: Khả năng bình thường như trước thì khó... Cần phải có thời gian lâu dài và chịu khó tập luyện.

_Vũ: Vâng... Cảm ơn bác sĩ.

Bác sĩ vỗ nhẹ lên vai Vũ rồi bước ra khỏi phòng, Vũ đi lại ngồi gần bên cạnh bố, nhìn khuôn mặt hốc hác, cơ thể ốm yếu nằm trên giường bệnh suốt 3 năm qua khiến bao nhiêu oán hận trong lòng Vũ đối với ông trước kia cũng vơi đi.

_Vũ: Con sẽ lấy lại những thứ thuộc về bố.

***

Tại Việt Nam.

Tôi cố gắng ăn ít thức ăn mà Hải mang đến cho mau khỏe chứ nằm đây thì ko ai chăm mà quán cafe đóng cửa nghỉ lâu quá cũng ko được.

Lúc này, do hết thuốc tê cho nên người tôi cảm thấy thật ê ẩm. Nằm dài trên giường lăn qua lăn lại mãi ko sao ngủ được đúng lúc điện thoại đổ chuông.

_Tôi: Em nghe đây.

_Phương: Em thế nào... Sao ko thấy gọi cho a...

_Tôi: Em khỏe... Em đâu cần phải gọi cứ vài ngày đã có a gọi cho em rồi còn gì...

_Phương: Sao phũ phàng vậy e. Thử gọi cho a 1 lần xem nào...

_Tôi: Em cúp máy đây...

Tôi cúp máy trong tiếng ú ớ ngỡ ngàng của Phương... Bấm dãy số tôi gọi lại cho a ấy. Chuông vừa đổ 1 tiếng Phương đã nghe máy.

_Phương: Này... A đùa thôi sao lại giận mà tắt máy thế.

_Tôi: Em có giận gì đâu... Chẳng phải a bảo em thử gọi cho a 1 lần hay sao... Giờ em gọi rồi này...

_Phương: A muốn đau tim vì em đấy. Cứ tưởng em giận a... Dạo này có thời gian rảnh ko sang thăm a đi chứ...

_Tôi: Đợi khi nào a cưới thì em sang luôn...

_Phương: Đợi đi sắp rồi đấy...

_Tôi: Em luôn sẵn sàng... Mà a gọi cho em có gì ko...

_Phương: Ko có việc gì ko gọi cho em được sao...

_Tôi: Làm gì có chuyện đó...

_Phương: A đùa đấy... A gọi hỏi thăm em thôi, ko có chuyện gì đâu... Thôi nghỉ ngơi đi a cúp máy đây.

_Tôi: Vâng...

Thời gian qua tuy Phương nhiều lần bật đèn xanh về tình cảm mà a ấy dành cho tôi nhưng tôi đều lãng tránh. Phương luôn là người quan tâm, lo lắng cho tôi suốt 3 năm vừa rồi. Tình cảm mà tôi dành cho Vũ có lẽ Phương cũng nhận ra cho nên a ấy đã quyết định im lặng.

"Cốc...cốc" cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Giờ này ko biết ai lại gõ cửa khiến tôi cũng lo lắng đến khi cánh cửa mở ra, y tá đi vào tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

_ Y tá: Tôi đến xem tình hình chị thế nào... Chị có thấy chỗ nào khó chịu ko...

_Tôi: Tôi chỉ thấy ê ẩm thôi chứ ko có gì nghiêm trọng cả...

_Y tá: Tôi ở phòng bên cạnh cần gì chị bấm chuông tôi sẽ sang ngay...

_Tôi: Vâng... Cảm ơn chị...

Y tá cười rồi đi khỏi phòng, nằm trằn trọc trên giường nghĩ mãi cũng ko hiểu được tại sao Vũ lại trở nên như vậy. A bị mất trí nhớ hay làm sao mà ko nhận ra tôi cơ chứ. Rõ ràng 3 năm trước Vũ bị bắn vào phổi thì làm sao mất trí nhớ được... Càng nghĩ tôi lại càng thấy đau đầu, lòng nặng trĩu.

Cả đêm mất ngủ cho nên buổi sáng tôi dậy khá muộn, khi mở mắt ra đã thấy Hải ngồi trên chiếc ghế trong phòng bệnh của mình.

_Tôi: Cậu đến từ lúc nào vậy...

_Hải: Tôi vừa đến... Chị thấy sao rồi...

_Tôi: Tôi đỡ nhiều rồi...

_Hải: Tôi có mua cho chị ít đồ, chị dậy ăn đi nhé. Tôi đi đây... Cần gì cứ gọi cho tôi.

_Tôi: Cậu ko cần lo lắng thế đâu... Tôi ko kiện hay làm khó gì cậu cả nên cậu cứ đi làm việc của mình ko cần tốn thời gian đến đây đâu...

_Hải: Tôi đến đây ko phải vì sợ chị kiện mình mà tôi đến đây vì tình người. Chị nghỉ ngơi đi tôi đi đây... Cần gì thì gọi chiều vào tôi mua luôn...

Tôi chẳng còn nói được lời nào đứng đó ngơ ngác nhìn cậu ta. Thời gian tôi nằm viện ở đây bác sĩ, y tá đều quan tâm đến tôi có lẽ họ thấy tôi 1 thân 1 mình ko có ai cho nên muốn giúp đỡ.

Nằm viện được vài ngày thì tôi được bác sĩ cho ra viện để về nhà. Ngày ra viện Hải cũng đến giúp tôi làm thủ tục và tiện xe đưa tôi về.

Ngồi lên xe của Hải tôi nhìn cậu ta rồi nói.

_Tôi: Cậu đưa tôi quay lại chỗ bị tai nạn được ko.

_Hải: Chị bị rơi gì ở đó sao...

_Tôi: Ừ... Cậu đưa tôi trở lại đó giúp.

Thật ra, tôi chẳng rơi gì cả chỉ là tôi muốn quay lại đó để tìm Vũ. Lần đầu tiên gặp lại a ở chỗ đó, lần thứ 2 và thứ 3 cũng vậy. Tôi hi vọng lần này sẽ được gặp lại tôi sẽ hỏi a ấy 1 cách rõ ràng...

Hải lái xe đưa tôi quay lại chỗ đó.

_Hải: Tới rồi... Chị bị rơi gì để tôi tìm giúp cho mau...

Tôi đưa tay mở cửa miệng ko quên nói với Hải.

_Tôi: Ko cần đâu... Tôi tìm được... Đợi tôi 1 tí...

Xuống khỏi xe tôi đưa mắt nhìn quanh con đường rồi lại chạy xuống bãi biển đưa mắt nhìn khắp nơi nhưng vẫn ko thấy Vũ. Chạy dọc theo bờ biển cố gắng tìm kiếm a dù biết đó chỉ là hi vọng mong manh...

Ko tìm thấy tôi buồn bã quay trở lại chỗ Hải. Cậu ta đang đứng dựa người vào xe đợi, thấy tôi đến Hải hỏi.

_Hải: Chị tìm được chưa

Tôi ko nói chỉ im lặng lắc đầu rồi bước lên xe. Hải cũng nhanh chóng mở cửa ngồi vào.

_Hải: Chị mất gì tôi sẽ mua đền cho chị...

_Tôi: Cậu ko đền được đâu.

****

Tại Singapore.

Phong bước vào trong phòng bệnh kéo chiếc ghế ngồi cạnh Vũ.

_Phong: Bác đã có tiến triển rồi... A đừng quá lo lắng... Em sẽ ở đây chăm sóc bác thay cho a...

Vũ nhìn Phong cười rồi gật đầu.

_Vũ: Vất vả cho chú... A nợ mấy chú....

_Phong: A đừng nói vậy. Mạng sống của bọn em do a cứu... Nếu ko có a bọn em đã chết từ lâu rồi. Bố của a cũng như bố bọn em, a đừng suy nghĩ nhiều...

_Vũ: A cản ơn... Giờ a phải bay về để lo một số việc... Chú chăm sóc bố giúp a... Có gì thì báo ngay cho a nhé...

_Phong: Vâng.

Vũ nhìn sang bố mình rồi quay người kéo vali ra khỏi phòng bệnh. A ko ra ngay sân bay mà đón taxi ra nghĩa trang.

Trên đường đi Vũ ghé vào 1 tiệm hoa bên đường mua 2 bó hoa. Chiếc xe dừng trước nghĩa trang, Vũ chậm rãi bước vào bên trong. A khom người đặt 1 bó hoa cúc xuống ngôi mộ của người phụ nữ trẻ với nụ cười hiền hậu.

_Vũ: Lâu rồi con mới đến thăm mẹ... Mẹ ở đó sống có tốt ko... Ở trên đó mẹ đừng buồn, con nhất định sẽ ko để những thứ của bố mẹ thuộc về kẻ khác đâu. Bằng mọi cách con sẽ lấy lại...Con đi đây... Khi khác con sẽ ra thăm mẹ...

Vũ đứng dậy chấp tay lạy mẹ rồi quay người đi qua vài dãy mộ a lại đứng trước ngôi mộ của người phụ nữ đã làm gia đình Vũ tan nát. A đặt lên mộ bà ta bó hoa. Nhìn chăm chăm vào khuôn mặt bà ta bao nhiêu hồi ức của 3 năm trước liền trở về.

Sau khi Vũ được Trường, Phong đưa sang nước ngoài chữa bệnh được 1 thời gian đến khi a đã khỏe lại chuẩn bị trở về tìm Hà cũng là lúc bà Thủy vì người đàn ông khác mà lừa dối ông Nguyên. Trong lúc ông Nguyên vì nghe tin Vũ mất mà lên cơn đau tim phải nhập viện, bà Thủy thay ông ấy điều hành công ty. Một hôm, ông Nguyên đang nằm trong phòng bệnh của mình bà Thủy đến với khuôn mặt ko mấy vui vẻ.

_Ông Nguyên: ở công ty có chuyện gì sao...

Bà Thủy nhìn ông Nguyên với đôi mắt ngấn lệ.

_Bà Thủy: Mọi người đều coi thường em... Họ nói em ko có cổ phần trong công ty thì ko được thay a điều hành.

_Ông Nguyên: Bọn ăn cháo đá bát... Được rồi a cho em 1 số cổ phần và làm cho em giấy ủy quyền để thay a quản lý.

_Bà Thủy: Vâng...

Ông Nguyên lấy điện thoại gọi cho luật sư của mình làm các thủ tục theo đúng pháp luật. Trong suy nghĩ của ông Nguyên luôn tin tưởng bà Thủy ko ngờ bà ta lại đem hết cổ phần của mình và của ông Nguyên sang cho người đàn ông khác. Vốn đã bị đau tim giờ thêm cú sốc này khiến ông ấy rơi vào hôn mê sâu.

Sau khi lấy được công ty người đàn ông đó liền trở mặt với bà Thủy, ông ta ko gặp mặt cũng ko nghe điện thoại của bà ấy khiến bà Thủy tức giận đến thẳng công ty lao vào phòng làm việc.

_Bà Thủy: Tại sao a lại tránh mặt em..

_Ông Quý: Tôi và em chẳng có quan hệ gì tại sao tôi lại phải tránh mặt.

_Bà Thủy: Tôi và a ko có quan hệ gì sao... Ai đã cho a có ngày hôm nay...

_Ông Quý: Em cũng ko khác gì tôi.... Cũng lấy của người khác chứ đâu phải là của mình...

Bà Thủy lại gần đưa tay tát vào mặt ông Quý.

_Bà Thủy: Khốn nạn... Trả lại mọi thứ cho tôi.

Ông Quý nhìn bà Thủy nhếch mép.

_Ông Quý: Em có cái gì mà muốn tôi trả lại... Biến khỏi đây trước khi tôi cho bảo vệ lôi em ra ngoài...

_Bà Thủy: Ông giám...

Ông Quý đi lại chiếc ghế của mình ngồi xuống ấn nút trên chiếc điện thoại.

_Ông Quý: Vào phòng tôi gấp...

Chỉ mất vài giây đã có 2 nhân viên bảo vệ vào phòng ông Quý...

_Bảo vệ: Chủ tịch cần gì ạ...

_Ông Quý: Lôi mụ ta ra ngoài.

_ Bảo vệ: Vâng...

Hai người bảo vệ đi đến trước mặt bà Thủy.

_Bảo vệ: Mời bà...

_Bà Thủy: Tôi ko đi đâu cả... Công ty này là của chồng tôi...

_Bảo vệ: Vậy chúng tôi thất lễ..

Hai người họ lôi bà Thủy ra khỏi công ty. Ông Quý ngồi trong phòng nhếch miệng cười...

Sau 1 thời gian ở nước ngoài điều trị, Vũ quyết định trở về nước. Trên đường đi ra sân bay để về nước Vũ tưởng tượng ra giây phút được gặp lại Hà bất giác miệng bật lên nụ cười.

_Trường: Đại ca em có việc muốn nói.

Vũ quay mặt sang Trường...

_Vũ: Có việc gì mà nhìn chú nghiêm trọng vậy...

_Trường: Bố a đang nằm hôn mê trong bệnh viện vì.........

Trường kể lại toàn bộ sự việc trong suốt thời gian qua đã xảy ra với ông Nguyên và công ty của ông ấy cho Vũ nghe. Sau khi nghe xong, Vũ nắm chặt tay lại để kìm nén cơn tức giận trong lòng. A quyết định đến bệnh viện thăm ông Nguyên trước khi đi tìm Hà...

Bước vào bên trong phòng bệnh nhìn ông Nguyên mới ngày nào còn khỏe mạnh giờ lại nằm im trên giường cả người cắm đầy các dây nhợ. Vũ ko nói gì a chỉ đứng im lặng nhìn ông ấy rồi rời khỏi phòng đến gặp bác sĩ.

_Vũ: Bố tôi thế nào rồi bác sĩ...

_Bác sĩ: Ông ấy bị sốc nặng kèm theo đột quy cho nên làm cho não thiếu oxi nên rất khó để tỉnh dậy... Gia đình nên chuẩn bị tâm lý, tình trạng sẽ tiến triển xấu bất cứ lúc nào...

_Vũ: Còn cách nào ko bác sĩ...

Vị bác sĩ nhìn Vũ lắc đầu, a ta đứng dậy chào bác sĩ rồi quay lại phòng ông Nguyên, đứng nhìn bố thêm lần nữa rồi rời đi.

Vũ cùng Trường, Phong đến nhà tìm bà Thủy. Vừa bước vào bên trong ngôi nhà đã nghe tiếng la hét

_Bà Thủy: Đồ phản bội tránh ra... Trả lại cho tôi... Trả lại cho tôi...

Người giúp việc nhìn thấy Vũ thì hốt hoảng, miệng lắp bắp...

_Giúp việc: Cậu... Cậu... Cậu chủ... Cậu là người hay là ma thế...

Vũ ko trả lời a đi lại đứng trước mặt bà Thủy, đưa tay bóp lấy cằm bà ấy nhìn thẳng vào mặt mình.

_Vũ: Đây là cái giá quá nhẹ giành cho bà... Chính người phụ nữ độc ác như bà đã khiến gia đình tôi tan nát... Bà muốn tôi phải làm gì với bà đây...

Bà Thủy nhìn thấy cặp mắt hằn lên những sợi máu đỏ của Vũ thì sợ ngồi co ro xuống sàn hét lên.

_Bà Thủy: Đừng hại tôi... Đừng hại tôi... Tôi sợ lắm...

Vũ nhìn thấy bà ta như vậy ko nói gì liền quay người rời đi... Ra đến cửa Vũ đưa tay mình đấm mạnh vào tường rồi chửi thề 1 tiếng " mẹ kiếp"...

_Trường: Bình tĩnh đi a...

Vài ngày sau đó trong lúc giúp việc đi chợ bà Thủy đi lên lầu, bước ra sân thượng rồi hụt chân ngã xuống đất chết tại chỗ... Biết tin bà Thủy chết, Vũ ko nói gì a chỉ ngồi im lặng trong phòng làm việc của mìh...

_Người quét dọn: Cậu là con trai của bà ấy à... Tôi chưa thấy cậu bao giờ....

Vũ giật mình rời khỏi dòng cảm xúc, a quay sang nhìn người quét dọn nghĩa trang.

_ Vũ: Ko....cháu chỉ tiện thắp nén hương thôi ạ...

_Người quét dọn: Tôi cứ nghĩ cậu là con trai bà ấy chứ. Ngôi mộ này rất ít người ra thăm, thỉnh thoảng chỉ có 1 cô gái ra thắp nhang rồi lại ngồi khóc...

_Vũ: Vâng... Cháu có việc, xin phép chú...

Tuy nỗi oán hận bà ta cũng đã vơi đi nhưng a cũng ko muốn quan tâm đến chuyện bà ấy... Vũ nhanh chóng ra sân bay để về nước... Vừa ngồi vào ghế làm việc thì vang lên tiếng gõ cửa...

_Vũ: Vào đi...

Miệng nói nhưng mắt Vũ vẫn tập trung vào các văn kiện để trên bàn đến khi có 1 vòng tay vòng qua cổ mình, Vũ mới ngước mặt lên nhìn.

_My: A đi ăn với em nhé...

_Vũ: Ừ...

****

Tìm khắp khu vực biển ko thấy Vũ tôi buồn bã ngồi lên xe chợt nghĩ ra 1 chỗ liền quay sang Hải..

_Tôi: Cậu có thể chở tôi đến nhà hàng phiá trước 1 tí được ko.

_Hải: Được...

Hải lái xe đưa tôi đến cái nhà hàng hôm trước, khi tôi nhìn thấy Vũ... Bước xuống xe tôi đi vào trong đưa mắt nhìn khắp quán để tìm Vũ... Hải đi theo tôi ở phía sau... Vũ từ phía nhà vệ sinh đang đi vào, nhìn dáng đi, điệu bộ của a ko sao tôi lầm được. Cứ thế tôi đi lại gần Vũ đến khi thấy a ta ngồi vào bàn có 1 người phụ nữ mà người này ko ai khác lại là cô gái mà a ta cầu hôn. Chân tôi đứng đơ ra, tim thắt lại cứ đứng đó nhìn... Hải cũng đứng phía sau cậu ta bước lại bàn Vũ, tôi lo lắng liền đi theo...

_Hải: My... My phải ko...

Cô gái ngồi cùng bàn của Vũ ngước mặt lên nhìn, thấy Hải cô ta cười tươi đứng dậy ôm lấy Hải...

_My: Hải... Cậu về nước rồi hả... Vui quá...

_Hải: Ừ... Lâu quá ko gặp cậu... Mà này...bạn trai cậu đang ở đây đó...

My buông Hải ra quay sang Vũ cười rồi nói.

_My: Giới thiệu với a đây là Hải bạn thân của em... Giới thiệu với Hải đây là chồng sắp cưới của mình...

Nghe cô ta nói tôi đứng ko vững lảo đảo như sắp ngã, Hải thấy vậy liền đỡ lấy tôi.

_Hải: Chị có sao ko... Ngồi xuống đây đi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status