Võ đạo đan tôn

Chương 40: Tranh phong tương đối (1)


- Các ngươi có nghe chưa, tỷ tỷ Lưu Lực ngày hôm qua vừa tham gia xong võ giả thực chiến khảo hạch trở về rồi, tỷ tỷ của hắn Lưu Lỵ hiện giờ chỉ kém mở Nguyên Trì liền có thể trở thành một gã Chân Võ giả nhất chuyển, đạt được võ giả huân chương, đó chính là nhân thượng chi nhân chân chính ah!

- Ta cũng nghe nói, tỷ tỷ Lưu Lực trở thành trợ lý giáo quan đã được nửa năm rồi, như vậy tính ra, nàng mở Nguyên Trì chỉ là chuyện trong hai tháng tiếp, Lưu Lỵ kia gần đây luôn bao che khuyết điểm, nếu để cho nàng biết rõ Lâm Tiêu đã đoạt đi Thối Thể Đan của đệ đệ nàng, không biết sẽ náo ra chuyện gì nữa.

- Đúng vậy a, ta nhớ rõ năm trước một đệ tử Luyện Tủy Kỳ đánh Lưu Lực, kết quả bị tỷ tỷ của hắn bắt được cơ hội hung hăng sửa chữa một phen, nằm trên giường suốt hai tháng, bây giờ nghe nói học viên kia đã chuyển tới Huấn Luyện Quán khác rồi.

- Chúng ta cách Lâm Tiêu mày xa một chút, ở cùng một chỗ với hắn, rất dễ dàng trêu chọc phiền toái, người khác thì không sao, nếu để cho Lưu Lỵ giáo quan trông thấy, vậy thì thời gian sau này của chúng ta ở Huấn Luyện Quán nhất định sẽ không dễ chịu.

- Đúng vậy a, chúng ta không cần phải vì một Lâm Tiêu mà đắc tội Lưu Lỵ giáo quan, Lưu Lỵ giáo quan hiện giờ mặc dù chỉ là Chuẩn Võ giả, nhưng thông qua được thực chiến khảo hạch, về sau trở thành Chân Võ giả căn bản là chuyện ván đã đóng thuyền, người như vậy chúng ta vẫn nên ít chọc vào mới tốt.

Trong đám người, trận trận thanh âm xì xào bàn tán truyền đến, Lâm Tiêu bọn hắn rốt cục đã hiểu rõ vì sao các học viên kia lại hành động như vậy

- Lưu Lỵ trở về rồi sao?

Vương Kiện và Triệu Phi biến sắc, ánh mắt vội vàng nhìn về phía Lâm Tiêu, lo lắng nói:

- Lâm Tiêu, ngươi những ngày này phải cẩn thận một chút, ta nghe nói Lưu Lỵ kia vô cùng bao che khuyết điểm, nếu bị nàng bắt được vậy thì không ổn rồi.

- Cần gì sợ nàng, không sao!

Lâm Tiêu khoát tay áo, không chút nào để ý:

- Thối Thể Đan này là ta thắng quang minh chính đại, đừng nói Lưu Lỵ nàng chỉ là một trợ lý giáo quan, coi như là tổng giáo quan Huấn Luyện Quán có đến cũng vô dụng.

- Nói thì nói như thế, nhưng...

Vương Kiện và Triệu Phi lắc đầu, nhưng vẫn u sầu đầy mặt.

Bên ngoài luyện công đại sảnh, giờ phút này, đám người Lưu Lực đang vây quanh một nữ tử đi tới, nàng kia thân mặc quần áo luyện công màu đỏ, thắt đai lưng màu tím, chân đạp mã ngõa ống dài màu đỏ, màu da trắng nõn, phía trên cái miệng anh đào nhỏ nhắn là một sống mũi rất cao, một đầu tóc dài màu đen buộc lên, tăng thêm vài phần tư thế hiên ngang, chỉ là cô gái này lại có một đôi mắt xếch, hiển lộ ra một tia điêu ngoa, lăng lệ ác liệt.

Cô gái này đúng là trợ lý giáo quan của Huấn Luyện Quán, Lưu Lỵ.

- Đệ đệ, nghe nói Thối Thể Đan ta tặng cho ngươi bị một học viên trong Huấn Luyện Quán đoạt lấy sao?

Lưu Lỵ giẫm chận trên thềm đá, mặt không biểu tình nói.

- Đúng vậy a tỷ tỷ, ngươi nhất định phải thay ta xuất đầu ah, tiểu tử kia gọi Lâm Tiêu, ngấp nghé Thối Thể Đan trên người của ta liền thông qua thủ đoạn hèn hạ đổ đấu với ta, ta nhất thời không cẩn thận đã bị hắn. . .

Lưu Lực nghiến răng nghiến lợi nói, thần sắc đáng thương, bất quá trong miệng hắn lại đổi thành một phiên bản khác, không còn là hắn ức hiếp Vương Kiện và Triệu Phi, mà là Lâm Tiêu ngấp nghé Thối Thể Đan trên người hắn, lừa hắn đổ đấu, cuối cùng thua Thối Thể Đan.

- Hừ, tên phế vật ngươi, ngay cả Thối Thể Đan ta đưa cho ngươi cũng mất, lát nữa lại thu thập ngươi, bất quá ta ngược lại muốn xem, đến tột cùng là đệ tử nào lại to gan như vậy, ngay cả Thối Thể Đan của Lưu Lỵ ta cũng dám đoạt.

Lưu Lỵ hừ lạnh lên tiếng, ngữ khí điêu ngoa.

- Tỷ tỷ, hôm nay là thời gian giáo quan công khai giảng bài, Lâm Tiêu hắn khẳng định ở đây, nói không chừng bây giờ đang ở trong luyện công đại sảnh này.

Lưu Lực nắm chặt hai đấm, toàn thân kích động đến phát run.

Một tháng này hắn giấu tài, trước khi tỷ tỷ chưa trở về từ võ giả thực chiến khảo hạch thì rất ít khi xuất hiện, vì chính là cho Lâm Tiêu một giáo huấ sâu sắc, hôm nay tỷ tỷ rốt cục trở về rồi, Lưu Lực cũng rốt cục lộ ra bản tính của hắn.

- Hừ, tiểu tử Lâm Tiêu kia lại dám nhục nhã ta như thế, khiến ta xấu mặt trong Huấn Luyện Quán, hiện giờ tỷ tỷ của ta trở về rồi, ta muốn hắn phải quỳ trên mặt đất xin lỗi ta mới được.

Trong nội tâm Lưu Lực nảy sinh ác độc nói.

Lưu Lỵ đi trước, mấy người Lưu Lực đi sau, một đám người tiến vào luyện công đại sảnh.

Mới vừa vào luyện công đại sảnh, ánh mắt Lưu Lực đã tìm kiếm bốn phía trong đại sảnh... như kền kền tìm kiếm con mồi vậy, vô cùng âm lãnh.

- Là bọn Lưu Lực!

- Còn có Lưu Lỵ giáo quan!

Mấy đệ tử ở cửa ra vào là người đầu tiên trông thấy đám người Lưu Lỵ, lập tức hô nhỏ một tiếng, sắc mặt khẽ biến, vội vàng nhao nhao thối lui.

- Tỷ tỷ, hắn chính là Lâm Tiêu!

Lâm Tiêu đang trò chuyện với hai người Vương Kiện, Triệu Phi về một vài vấn đề ở phương diện tu luyện võ đạo, đột nhiên nghe được một tiếng hưng phấn hét to quen thuộc, quay đầu nhìn lại, liếc mắt liền thấy được đám người Lưu Lực. Vương Kiện và Triệu Phi sau đó cũng phát hiện, hai người sắc mặt đại biến.

- Tránh ra!

Một tiếng hét lớn ngang ngược vang lên, rất nhiều đệ tử ngăn ở trước người Lâm Tiêu đều nhao nhao thối lui một lối đi, mấy người Lưu Lực bước nhanh tới, vung tay lên ra hiệu vây Lâm Tiêu, Vương Kiện và Triệu Phi lại, cử chỉ hung hăng càn quấy, thần thái liều lĩnh, rất có tư tế lão tử đệ nhất thiên hạ.

- Haha, có kịch vui để xem rồi, Lưu Lực từ sau lần trước bị đoạt đi Thối Thể Đan vẫn một mực không xuất hiện ở Huấn Luyện Quán xuất hiện, hiện giờ xem ra là muốn lấy lại danh dự rồi.

Một đệ tử ở xa xa nhìn thấy tràng cảnh bực này liền hưng phấn xông tới.

- Lưu Lực bọn hắn khí thế hung hung, Lâm Tiêu phiền toái rồi.

- Đi, chúng ta cũng đi xem, Lâm Tiêu những ngày này huyên náo khiến Huấn Luyện Quán gà bay chó chạy cũng rất đường hoàng, hiện giờ Lưu Lực bọn hắn quay lại báo thù, xem hắn ứng phó như thế nào.

Một đệ tử cao lớn hừ lạnh một tiếng, đối với Lâm Tiêu phong quang một tháng này, trong lòng của hắn vô cùng ghen ghét, thấy Lưu Lực bọn hắn quay lại báo thù, trong nội tâm thậm chí có chút ít hưng phấn biến thái .

Chỉ một thoáng, đệ tử trong toàn bộ luyện công đại sảnh đã xúm lại, chỉ có số ít đệ tử sợ phiền phức chỉ nhìn xa xa, không dám đến quá gần.

Mấy người Lưu Lực vây quanh ba người Lâm Tiêu, cũng không động thủ, chỉ cười lạnh.

Không để ý đến mấy người Lưu Lực, ánh mắt Lâm Tiêu trực tiếp lướt qua đám người, rơi vào con đường mà rất nhiều đệ tử mở ra, ở đó, một nữ tử mặc quần áo luyện công màu đỏ đang chậm rãi đi tới, đi lại không nóng không vội, thần sắc không hề bận tâm, khí khái hào hùng bức người.

Vương Kiện, Triệu Phi cảm giác ánh mắt Lâm Tiêu khác thường, cũng ngẩng đầu nhìn lại, sau khi nhìn thấy nàng kia lập tức như mèo bị dẫm vào đuôi, vẻ mặt khiếp sợ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status