Thông tin truyện
Vợ yêu cùng cục cưng của tổng tài đã trở về
Đánh giá: 8/10 từ 4 lượt.
Truyện Vợ yêu cùng cục cưng của tổng tài đã trở về của tác giả Thiên Gỗ có nội dung nói về việc Vũ Vân Hân khẽ mở mắt, quần áo xộc xệch, đầu óc như muốn nổ tung, cô không ngờ rằng lần đầu tiên đi tìm trai bao bên ngoài lại thành công thật.
Nhìn người đàn ông còn chưa dậy, cô cố ý kéo chăn bông che trùm đầu anh.
Suy cho cùng, sau một đêm, không vướng bận nhau mới là tôn trọng nhau.
Vũ Vân Hân nhặt quần áo mặc vào, ném tiên cho người đàn ông rồi vội vàng bước ra khỏi cửa.
Trên giường, một lòng bàn tay thô ráp nâng tấm chăn lên.
Người đàn ông đột ngột mở mắt, đôi mắt sắc lạnh lạnh lùng nhìn chằm chằm sấp tiền trước mặt như một con dao găm.
Lúc này, vệ sĩ vội vàng cung kính chạy tới.
“Ôi mẹ ơi, tổng giám đốc Mục, anh ở đây đấy à! Tôi lật tung cả cái khách sạn mãi chẳng tìm thấy anh” Trợ lý đặc biệt Lục Tâm lo lắng đi đến bên giường, nhìn thấy vị tổng giám đốc khỏa thân, lập tức sững sờ, “Tổng giám đốc Mục, có phải đêm qua anh… “ăn thịt” rồi không?”
Đừng nói là không để ý, quay lại nhìn đống quần áo xộc xệch phía sau, còn có thêm cả một chiếc quần chữ T bắt mắt với dấu son kia, thì đúng là “ăn thịt” thật rồi.
Chỉ là sấp tiền trước mặt kia…
Lục Tâm muốn nói nhưng lại không dám nói, lần đầu tiên của tổng giám đốc Mục chắc sẽ không bị người ta tưởng nhầm thành…
Mục Lâm Kiên đứng dậy, đôi chân mạnh mẽ của anh vô tình giãm phải chiếc điện thoại trên mặt đất.
“Tôi phải tìm một người đàn ông mạnh mẽ, dám nói rằng tôi già quá không đẻ được à. Bây giờ tôi sẽ đẻ cho anh xeml”
Người phụ nữ hừng hực khí thế khiến tất cả mọi người đứng đó đều phải xấu hổ.
Không ai dám nhìn mặt Mục Lâm Kiên, khuôn mặt lạnh lùng u ám đó như thể muốn đem người phụ nữ đêm qua đi chôn sống.
“Tìm cô ta ngay!” Giọng nói trâm thấp từ tính của Mục Lâm Kiên lộ rõ vẻ tàn nhãn vào tận xương tủy.
Anh nhặt chiếc quần kia và son môi lên, ‘DNA.”
“Tổng giám đốc Mục, anh định…”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng trừng mắt.
Lục Tâm vội vàng im lặng, lập tức gói vào túi vô trùng, gửi ngay đến phòng xét nghiệm.
Nhìn người đàn ông còn chưa dậy, cô cố ý kéo chăn bông che trùm đầu anh.
Suy cho cùng, sau một đêm, không vướng bận nhau mới là tôn trọng nhau.
Vũ Vân Hân nhặt quần áo mặc vào, ném tiên cho người đàn ông rồi vội vàng bước ra khỏi cửa.
Trên giường, một lòng bàn tay thô ráp nâng tấm chăn lên.
Người đàn ông đột ngột mở mắt, đôi mắt sắc lạnh lạnh lùng nhìn chằm chằm sấp tiền trước mặt như một con dao găm.
Lúc này, vệ sĩ vội vàng cung kính chạy tới.
“Ôi mẹ ơi, tổng giám đốc Mục, anh ở đây đấy à! Tôi lật tung cả cái khách sạn mãi chẳng tìm thấy anh” Trợ lý đặc biệt Lục Tâm lo lắng đi đến bên giường, nhìn thấy vị tổng giám đốc khỏa thân, lập tức sững sờ, “Tổng giám đốc Mục, có phải đêm qua anh… “ăn thịt” rồi không?”
Đừng nói là không để ý, quay lại nhìn đống quần áo xộc xệch phía sau, còn có thêm cả một chiếc quần chữ T bắt mắt với dấu son kia, thì đúng là “ăn thịt” thật rồi.
Chỉ là sấp tiền trước mặt kia…
Lục Tâm muốn nói nhưng lại không dám nói, lần đầu tiên của tổng giám đốc Mục chắc sẽ không bị người ta tưởng nhầm thành…
Mục Lâm Kiên đứng dậy, đôi chân mạnh mẽ của anh vô tình giãm phải chiếc điện thoại trên mặt đất.
“Tôi phải tìm một người đàn ông mạnh mẽ, dám nói rằng tôi già quá không đẻ được à. Bây giờ tôi sẽ đẻ cho anh xeml”
Người phụ nữ hừng hực khí thế khiến tất cả mọi người đứng đó đều phải xấu hổ.
Không ai dám nhìn mặt Mục Lâm Kiên, khuôn mặt lạnh lùng u ám đó như thể muốn đem người phụ nữ đêm qua đi chôn sống.
“Tìm cô ta ngay!” Giọng nói trâm thấp từ tính của Mục Lâm Kiên lộ rõ vẻ tàn nhãn vào tận xương tủy.
Anh nhặt chiếc quần kia và son môi lên, ‘DNA.”
“Tổng giám đốc Mục, anh định…”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng trừng mắt.
Lục Tâm vội vàng im lặng, lập tức gói vào túi vô trùng, gửi ngay đến phòng xét nghiệm.
Danh sách chương
- Chương 101: Sợ mẹ bị bắt cóc
- Chương 102: Tôi đuổi cô đi đấy
- Chương 103: Thèm thuồng
- Chương 104: Đợi xe
- Chương 105: Đừng ngáng đường tôi
- Chương 106: Kiểm được tiền rồi
- Chương 107: Tổng giám đốc Mục ăn phở xào
- Chương 108: Tình hình của tổ 5
- Chương 109: Sơn đỏ
- Chương 110: Tôi từ chức rồi
- Chương 111: Phòng kiểm soát rủi ro có nội gián
- Chương 112: Đừng động đậy
- Chương 113: Bạn trai cũ
- Chương 114: Coi cô như kẻ ngốc
- Chương 115: Không an toàn nữa rồi
- Chương 116: Cứ cảm thấy không đúng lắm
- Chương 117: Cảm giác mơ hồ
- Chương 118: Mùi nước hoa cay mũi
- Chương 119: Cảnh tượng trong nhà vệ sinh
- Chương 120: Thị uy
- Chương 121: Đều thích bad boy
- Chương 122: Vui không?
- Chương 123: Hôm nay lại đổi người
- Chương 124: Không phải ông chú phẫu thuật thẩm mỹ
- Chương 125: Rốt cuộc đã đắc tội với ai?
- Chương 126: Tình hình trước mắt không lạc quan
- Chương 127: Không phải kẻ đứng đầu
- Chương 128: Cậu về trông bạn trẻ
- Chương 129: Để lại cho con trai chú
- Chương 130: Nhớ các con quá
- Chương 131: Vũ Vân Hân chết rồi
- Chương 132: Các người nói ai chết cơ?
- Chương 133: Đừng nghĩ linh tinh
- Chương 134: Tôi mệt rồi
- Chương 135: Nghe không hiểu tiếng người
- Chương 136: Nhìn đủ rồi
- Chương 137: Sữa
- Chương 138: Không muốn ăn
- Chương 139: Tình huống nhỏ
- Chương 140: Vậy có phải trả không?
- Chương 141: Thứ tình cảm chết tiệt
- Chương 142: Bắt được rồi!
- Chương 143: Now Food
- Chương 144: Bây giờ cô vẫn khỏe chứ?
- Chương 145: Bị mắng
- Chương 146: Kiếm tiền nhanh
- Chương 147: Trường tư thục
- Chương 148: Một người cũng không được sót
- Chương 149: Gặp ma
- Chương 150: Hỏi cô lần cuối cùng