Vú nuôi của rồng

Chương 5: Tiêu Lăng


Nhìn thấy cô gái sắc mặt tái nhợt, khắp mình mẩy toàn là vết thương. A Khờ vội bế nàng đặt cẩn thận gần chỗ Tiểu Long đang nằm ngủ, rồi lấy ra một cái túi nước được làm từ da thú kê vào miệng cho nàng uống. Hắn thấy môi nàng hơi mấp máy thì lấy làm mừng mà cố sức dốc ngược túi nước xuống. Nàng bị hắn làm cho ho lên sặc sụa. Đôi mắt nàng lờ mờ mở ra, trong vô thức nàng đưa tay che ở trước ngực, rồi cảnh giác nhìn gã đàn ông có cái bớt đỏ như cái đầu rồng ở trước mặt. Nàng thấy tay hắn vẫn còn giữ túi nước thì hơi có chút xấu hổ, miệng nói khe khẽ:

- Cảm ơn!

Cái cười mỉm chi xuất hiện trên gương mặt hốc hác, gầy còm của nàng không khỏi làm cho hắn có chút đồng cảm. Hắn nhớ lại lúc trước, hoàn cảnh của hắn có khi còn tệ mạc hơn là so với nàng hiện tại.

Ục... Ục...

Cái bụng đói meo của nàng ngưởi thấy mùi thịt nướng thơm phức không khỏi kêu lên những thứ âm thanh đáng xấu hổ. Nàng đỏ mặt cúi gầm xuống đất, không dám ngẩng lên mà nhìn hắn. Một que thịt béo ngậy đầy mở không biết từ khi nào được dúi vào tay nàng. Nàng không khỏi he hé mắt lên nhìn hắn. Một khuôn mặt tươi cười đầy rạng rỡ nhìn thẳng vào mắt nàng, làm nàng xấu hổ lại gục mặt xuống đất. Hắn thấy nàng như vậy cũng không dám trêu chọc nữa.

- Ở đây ta còn rất nhiều thịt, nàng cứ từ từ mà ăn. Ta không có ác ý, nên nàng không cần phải lo lắng.

Nàng hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn một chút, rồi lại nhanh chóng quay mặt đi nói lí nhí ở trong miệng:

- Cảm ơn!

Hắn không muốn làm nàng xấu hổ nên không để ý đến nàng nữa, mà đi sang chỗ nướng thịt ngồi ngây ngốc một mình. Trong lòng hắn lúc này lăn tăn gợn vài cơn sóng nhỏ. Hắn thi thoảng nghiêng nghiêng cái đầu nhìn về phía nàng. Trong vô tình ánh mắt của cả hai chạm nhau một thoáng. Nàng như con thỏ sợ hãi đem hai tay kéo chặt đấu xuống hai đầu gối. Vành tai của nàng không ngừng đỏ ửng. Hắn nhìn nàng càng lúc càng thuận mắt. Bàn tay thô ráp của hắn nâng lấy khuôn mặt của nàng mà nhìn chăm chú. Nàng hai mắt nhắm nghiền không dám nhìn thẳng. Hắn tùy ý đưa tay gạt đi những loạn tóc rối đang che mất hơn nửa khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Nàng mím chặt môi nhưng cũng không có phản ứng gì. Mặt nàng lại càng thêm đỏ.

- Nàng thật đẹp!

Câu nói thì thầm bên tai của hắn làm nàng có chút đưa mắt lên ngước nhìn. Nàng có thể cảm nhận trong lời nói của hắn hoàn toàn không có chút đùa bỡn hay khinh miệt nào. Thậm chí nàng còn có thể cảm nhận được sự chân thành và si mê của hắn. Đôi mắt to tròn của nàng nhìn đến không khỏi làm cho hắn cười như ngây dại.

Không biết trời xui đất khiến thế nào, môi nàng lại hướng về phía hắn đặt nhẹ xuống. Làm hắn có cảm tưởng như một luồng điện từ trên môi nàng chạy dọc khắp thân thể khiến cho nhiệt khí trong người trở nên nhộn nhạo. Giọt long huyết trong người hắn cũng bắt đầu phân tán ra khắp kỳ kinh bát mạch. Một luồng sức mạnh không thể khống chế làm hắn cảm thấy thống khổ đến tột đỉnh. Miệng hắn không ngừng ngâm vang tiếng rồng vang vọng lên tận chín khoảng trời không.

Kinh hãi và khiếp sợ. Nàng phát hiện ra bản thân mình trở nên thật nhỏ bé. Hơi thở gấp gáp của hắn đang tiến gần về phía nàng. Nhưng nàng chỉ có thể bất lực mà nhìn từng mảnh quần áo của mình bị đôi bàn tay thổ bỉ kéo xuống vứt dưới đất. Rồi một vật thể nóng hổi, to lớn trực tiếp xông thẳng vào trong cấm địa, làm nàng đau đớn cắn mạnh đến nỗi môi dưới bật máu ra ngoài. Hơi thở đàn ông phả vào người làm nàng như muốn điên cuồng gào thét, rên rỉ. Nhưng một chút lí trí còn xót lại nói cho nàng biết tuyệt đối không thể khuất nhục.

Hắn thấy vết máu từ nơi tiếp xúc tư mật với nàng không khỏi có chút ngẩng ngơ mà thương tiếc. Hắn rất muốn rời khỏi người nàng, thương yêu mà ôm lấy nàng một lần. Đáng tiếc, cơ thể hắn lúc này không cách nào kiểm soát được. Hắn biết hôm nay nếu không gặp được nàng, hắn rất có thể sẽ nổ tung lên mà chết. Trong lòng hắn lúc này chỉ có thể phát ra một vạn tám ngàn câu chửi rủa dành cho cái long hồn đã truyền long huyết cho hắn.

Hừ... hừ...

Tiếng rên nhẹ kèm theo đôi mắt ướt ác của nàng nhìn chăm chăm càng làm cho máu huyết trong người hắn như muốn bóc cháy. Hắn gầm rống lao đến như một con thú hoang động tình. Trải qua vô số lần hoan hỉ, hắn bất giác rùng mình một cái rồi chúi người ngã sấp lên thân thể nàng. Nước mắt nàng chạm vào mặt làm hắn đau buốt đến xé lòng. Hắn cố gắng nhổm người đứng dậy, nhìn lên bầu trời đêm vô tận rồi thở dài. Có thể với hắn đêm này sẽ rất dài.

Hắn ngồi tĩnh tọa cho đến khi trời sáng. Trên người hắn lúc này chỉ mặc độc mỗi một cái quần dài làm từ da thú. Còn mấy cái áo khoác của hắn đều đã đắp trên người của nàng. Hắn cẩn thận phát hiện ra cơ thể có biến chuyển rất lớn. Lúc trước, hắn đối mặt với ma thú đa phần đều là bỏ chạy. Hôm nay xem chừng hắn có thể dễ dàng đập chết một con trư yêu dễ như việc làm thịt một con thỏ con vậy. Hắn nghĩ như thế cũng không biết là nên vui hay nên buồn. Hắn thấy nàng hơi hơi cố ý xoay người, nhưng lại không dám cử động mạnh. Lại thấy vài giọt sương đêm đọng lại trên áo làm cho nàng lạnh run lên. Hắn không khỏi đắn đo mà đứng dậy đi đến bên cạnh nàng. Nàng như con chim nhỏ sợ cành cong, vừa nhìn thấy hắn liền cuộn tròn lại không dám động đậy. Hắn nhìn nàng, rồi nhìn sang con rồng nhỏ vẫn còn đang ngái ngủ chưa chịu dậy. Hắn lay hoay trong đầu rồi lặng lẽ bước về phía bìa rừng. Lần này hắn đi cũng không quá lâu, chỉ chừng hơn nữa khắc đã xách theo hai con thỏ béo mập đem về. Trên vai hắn còn vác thêm một túi vỏ cây chứa đầy hoa quả.

Nàng lấm lét nhìn về phía hắn, lại nhìn thấy một con rồng nằm ngủ cách đó không xa thì bất giác lui về phía gốc cây ngôi thu lu một chỗ. Chỉ đến khi thấy hắn đem con xao định đâm chết một con thỏ mới kinh hãi la lên thất thanh:

- Đừng, đừng giết nó!

Hắn không hiểu tại sao nàng lại ngăn cản hắn giết chúng. Nhưng vì không nỡ thấy nàng đau khổ nên hắn cũng thả chúng ra ngoài. Hai con thỏ thoát chết trong gang tất không khỏi vui mừng mà chạy biến vào trong rừng. Hắn nhìn theo chúng một lát rồi mới xách túi hoa qua đi đến chỗ nàng. Nàng thấy hắn đi đến thì có ý định muốn tránh, nhưng vừa mới nhích thân nàng đã thấy đau buốt đến chẳng đứng dậy nổi. Nàng bất lực mở to đôi mắt màu nâu xám ra nhìn hắn.

Hắn không dám đ-ng chạm vào cơ thể nàng, chỉ có thể ngồi cách nàng một khoảng rồi đem túi hoa quả ra đặt ở giữa. Hắn lấy trước một quả cho vào miệng nhai rôm rốp, vừa cười vừa nói:

- Sáng nay ta tính nướng thịt thỏ cho nàng ăn để lấy lại sức, mà nàng không cho ta giết chúng nên chỉ có thể ăn số hoa quả này lót dạ đỡ vậy.

- Không, ta không muốn! Xin ngươi sau này đừng có giết thỏ nữa được không?

Hắn thấy nàng đột nhiên phản ứng gay gắt như vậy thì không khỏi hiếu kỳ mà hỏi:

- Tại sao vậy?

Nàng ngạc nhiên nhìn vào hắn, rồi như có chút gì đó bất an trong lòng nên nàng vội lắc đầu nói:

- Không, không có gì.

Hắn càng nghi hoặc càng hỏi gấp:

- Thật sao?

Nàng lúng túng không biết phải trả lời như thế nào, đành phải làm liều kéo lấy tay hắn đặt ở một chỗ mềm mềm, tròn tròn lại mượt mà như lớp lông thỏ vậy. Hôm qua trong lúc điên cuồng hắn cũng không có để ý đến chỗ dị dạng trên cơ thể nàng. Thấy nàng kéo tay về vị trí cũ, măth đỏ bừng mà cúi gầm xuống đất. Hắn có chút nóng đầu mà liều mạng kéo nàng ôm ở trong ngực. Hơi thở của nàng có chút gấp gáp và hoảng loạn. Hắn sợ nàng trốn tránh nên vội an ủi nàng:

- Nàng đừng sợ! Sau này dù nàng có biến thành hình dạng như thế nào ta cũng sẽ thương yêu nàng, chăm sóc và bảo vệ nàng suốt đời!

Lần đầu nghe những lời đường mật như thế làm cho lòng nàng có chút ngọt ngào. Nhưng nghĩ đến tình cảnh hôm qua, nàng không khỏi rùng mình mà muốn trốn tránh khỏi vòng tay của hắn. Hắn cố giữ chặt nàng trong lòng:

- Xin lỗi!

Lời xin lỗi của hắn làm cho nàng phải cố ngước mắt lên mà nhìn, vừa chạm vào ánh mắt hắn nàng liền cúi gập đầu xuống. Lời nói lí nhí ở trong miệng:

- Ta... ta không phải là nhân tộc, ta là yêu tộc! Một yêu tộc thấp kém và hèn mọn, không có một chút địa vị nào. Một người như ngài vừa là nhân tộc vừa mang máu huyết của long tộc, địa vị cao quý. Một người như ta có thể được ngài để mắt đến đã là một vinh dự vô cùng to lớn rồi! Ta không dám trèo cao!

Lời nói của nàng mang theo mùi vị đầy chua chát và cay đắng. Hắn lúc này mới biết, thì ra cái thế giới này còn rất nhiều điều mà hắn chưa tiếp xúc đến. Hắn rất muốn ngay lập tức hỏi nàng thêm nhiều chuyện hơn nữa. Nhưng nghĩ đến cảm xúc hiện tại của nàng nên hắn cũng không vội. Hắn đem nàng gối lên đùi, rồi yêu thương hôn nhẹ lên trán nàng. Nhìn thấy nàng tuy còn dụt rè, nhưng cũng không quá mức sợ hãi. Nên hắn mới yên tâm mà thở ra.

- Từ hôm nay nàng chính thức là thê tử của A Khờ ta, sau này ta sẽ không để cho nàng bị người khác ức hiếp nữa. Ta nhất định sẽ bảo vệ tốt cho nàng!

Nàng khe khẽ chớp mắt nhìn hắn, rồi lẩm nhẩm cái tên của hắn ở trong miệng. Hắn có chút xấu hổ nhìn nàng:

- Cái... cái tên này có phải... có phải hơi chút không tốt đúng không?

Nàng không có trả lời, mà chỉ tủm tỉm cười trong miệng. Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt cùng tinh nghịch của nàng, hắn không khỏi có chút cười rộ lên, rồi giả mặt ngầu ra dọa:

- Dám cười ta sao? Ta phải trừng trị nàng mới được.

Hai cái tay của hắn không ngừng chọc vào những nơi nhạy cảm trên người làm cho nàng cười đến độ muốn khóc. Thấy hắn vẫn không có ý dừng lại, nàng đành xuống nước mà lớn tiếng gọi:

- Tiêu Lăng biết lỗi rồi, xin tướng công tha mạng a!

Hắn lúc này mới buông tay đắt ý thì thầm bên tai nàng:

- Vừa rồi nàng mới gọi ta là cái gì?

Nàng mở to đôi mắt lên mà nhìn hắn. Miệng khẽ lập lại:

- Tướng công!

Hắn chưa bao giờ cảm nhận được một lời nói nào lại nghe hay đến như vậy. Hắn trong bất giác hôn lên má nàng, rồi gọi lớn:

- Thê tử, ta yêu nàng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status