Vũ thần

Chương 12: Phụ thân phản gia



Đem hai bản sao bí tịch cất đi cẩn thận, Hạ Nhất Minh cũng ly khai mật thất, hắn đối với thành tích luyện tập của mình hôm nay phi thường vừa lòng….lại có chút hết hồn.

Ly khai cửa phòng, thái dương trên đỉnh đầu đã ngã về tây, Hạ Nhất Minh sờ sờ bụng mới phát hiện ra có chút đói, khát. Nguyên lai, Hạ Nhất Minh tu luyện chiến kỹ thời gian quá dài.

Vừa định đến nhà bếp của thôn trang định lấy điểm tâm, liền thấy một bóng dáng quen thuộc từ bên ngoài sân đi vào.

Hạ Nhất Minh mở to mắt nhìn, trên mặt lập tức lộ ra vẻ sợ hãi và vui mừng, bật thốt lên: "Cha. Người đã trở lại?"

Từ bên ngoài đi vào là một vị trung niên hán tử, trên môi hé ra một nụ cười bị hang ria mép che lấp đi, mũi mặc dù cao nhưng đôi mắt cũng không tính là lớn, bộ tóc dày cộm còn làn da lại trắng nõn. Đây đúng là người quản lý sinh ý của gia tộc Hạ Thuyên Danh.

Giây phút này, ánh mắt của Hạ Thuyên Danh lóe lên niềm vui sướng tột cùng, sau khi hắn nhận được thông báo, lập tức buông bỏ tất cả mọi sự tình quay về nhà với tốc độ nhanh nhất.

Trong gia tộc có một vị đệ tử đời thứ ba tấn chức lên tầng nội kình thứ sáu, lại là đứa con mười ba tuổi của hắn là Hạ Nhất Minh. Là một trong những thành viên trung tâm của gia tộc, Hạ Thuyên Danh đương nhiên hiểu được điều này có ý nghĩa như thế nào, đối với tiểu hài tử này Hạ Thuyên Danh tràn ngập mong chờ vào tương lai.

"Nhất Minh. Con đến đây."

Hạ Thuyên Danh việc thứ nhất vào trong viện tử là vươn một bàn tay ra. Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, thực chẳng hiểu tại sao các vị trưởng bối mỗi một người đều muốn đích thân kiểm tra rồi mới tin tưởng. Trong trí nhớ của Hạ Nhất Minh thì Nhị ca và Tam ca cũng không được loại ưu đãi này.

Bất đắc dĩ vươn một cánh tay kề sát vào bàn tay to lớn của phụ thân, nội kình song phương đều đồng thời bạo phát ra. Đương nhiên, cả hai người đều khống chế nhất định, nội kình ngưng lại nhưng không tiêu tán đi, sau một lúc tiếp xúc mới được thu trở lại.

Hạ Thuyên Danh trên mặt nở nụ cười tươi, hắn nhìn đứa con trai của mình, trong lòng tràn ngập vẻ kiêu ngạo.

Thế nhưng trong lòng Hạ Nhất Minh lại mơ hồ sinh ra một tia lo lắng, Hạ Nhất Minh biết lần này có thể đột phá đều không phải do chính mình, như vậy loại chuyện tốt như lần này có lẽ không còn xuất hiện nữa.

"Tốt lắm. Nhất Minh, con thật sự làm rất tốt." Phải nửa ngày sau Hạ Thuyên Danh mới thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: "Chẳng qua, con không thể tự mãn, phải tiếp tục cố gắng, tranh thủ giống đại ca con. Trước hai mươi tuổi thành công tiến vào thất cấp."

"Vâng. Thưa phụ thân." Hạ Nhất Minh thận trọng nói: "Con nhất định sẽ cố gắng."

Hạ Thuyên Danh vừa lòng, nói: "Ta vừa mới đi từ chỗ Đại ca tới đây. Nghe nói con chọn hai bộ chiến kỹ."

Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng gật đầu, liếc mắt nhìn trộm về phía phụ thân cũng không bắt gặp thần sắc trách cứ của phụ thân lúc ấy mới yên lòng.

Nhưng, đột nhiên ngữ khí của Hạ Thuyên Danh chợt thay đổi, nói: "Nhất Minh. Ta biết đối với con mà nói, đối với chiến kỹ sẽ thập phần để tâm. Nhưng ta hy vọng con chỉ luyện tập một môn chiến kỹ là được."

"Một môn chiến kỹ?" Hạ Nhất Minh kinh ngạc hỏi.

"Đúng. Lấy tuổi của con bây giờ, ngày sau rất có nhiều hy vọng, hiện tại chính là thời gian tốt nhất để tu luyện nội kình. Cho nên chiến kỹ hãy để tới cuối cùng, chỉ cần con có nội kình cao thâm vậy tùy lúc có thể tu luyện chiến kỹ cường đại." Vẻ mặt Hạ Thuyên Danh ngưng trọng, nói: "Con có thể tu luyện tới tầng nội kình thứ sáu khi mới mười ba tuổi, thì ngàn vạn lần không nên khi phụ thiên phú và vận may a."

"Đúng thế." Âm thanh từ phía sau Hạ Thuyên Danh vang tới, Hạ Nhất Minh ngẩng đầu lên thấy Tam thúc Hạ Thuyên Nghĩa đã đi đến, nói: "Nhất Minh. Tu luyện chiến kỹ cũng không phải là một việc dễ dàng, muốn đem một môn chiến kỹ tu luyện tới thuần thục thì phải hao phí rất nhiều thời gian và tinh lực. Đối với cháu mà nói chỉ có mất nhiều hơn được." Dừng một chút, Hạ Thuyên Nghĩa liền bổ sung thêm: "Nói thật cho cháu biết, một người một lòng tu luyện chiến kỹ thì đối với nội kình của mình tăng trưởng sẽ không nhiều lắm. Tin tưởng rằng những nhân tài ở phương diện này thì đều được ăn cả ngã về không. Như ông nội, Đại bá và đại ca cháu đều đem toàn bộ thời gian đặt vào chuyện tu luyện nội kình. Đây mới chính là tu luyện giả chính thức."

Hạ Thuyên Danh ở một bên nghe mà liên tục gật đầu, chẳng qua trên vẻ mặt và ánh mắt của hai người đều hiện ra sự tiếc nuối.

Hạ Nhất Minh đột nhiên sáng tỏ, phụ thân cùng Tam thúc đối với thiên phú ông nội và Đại bá đều hâm mộ. Dù sao, trong ba người thì chỉ có Đại bá là người duy nhất tiến vào tầng nội kình thứ chín.

Chẳng qua, trong lòng Hạ Nhất Minh lại hiện lên một nghi vấn, tu luyện chiến kỹ tới lúc đại thành thực sự cần bao nhiêu thời gian? Chính mình tựa hồ chỉ trong vòng nửa ngày, đã đem hai loại chiến kỹ thuộc tính bất đồng luyện tới đại thành a.

Hạ Thuyên Nghĩa dứt lời, đột nhiên nói: "Nhị ca. Huynh không tin lời đệ a. Huynh có muốn thử nghiệm một chút?"

"Ta chỉ là có chút không tin được mà thôi." Hạ Thuyên Danh cười khổ nói, hắn cho tới bây giờ lại không ngờ được tiểu nhi tử của hắn lại đem tới sự kinh hỉ lớn như vậy.

Hạ Thuyên Nghĩa nghiêm mặt, nói: "Nhị ca. Mặc kệ nói như thế nào, đệ cũng chúc mừng huynh. Nhất Minh ngày sau thành tựu khẳng định không kém, sẽ trở thành trụ cột của Hạ gia chúng ta."

Hạ Thuyên Danh liền xua tay, nói: "Không cần phải khen nó nữa. Nếu còn khen nữa, ta chỉ sợ nó ngay cả hộ của mình cũng không nhớ là gì."

Hai huynh đệ cứ như vậy ở trong viện tử của Hạ Nhất Minh cất tiếng cười to, kèm theo tiếng cười của bọn họ là khuôn mặt tràn ngập niềm vui.

Hạ Nhất Minh do dự một chút, đột nhiên hỏi: "Phu thân, Tam thúc để tu luyện một quyển chiến kỹ tới mức đại thành thì cần bao nhiêu thời gian ạ?"

Hai huynh đệ Hạ Thuyên Danh nhìn nhau, trong mắt ánh lên một tia lo âu. Bọn họ trong lòng đồng thời nghĩ, đứa nhỏ Nhất Minh này đối với vũ kỹ có hứng thu hơn tu luyện nội kình rất nhiều.

Chẳng qua, đây không phải là vấn đề của riêng Hạ Nhất Minh, đối với tầng lớn thiếu niên mà nói thì tất cả đều có tâm tính như vậy.

Nhẹ nhàng hít vào một hơi, Hạ Thuyên Danh nói: "Nhất Minh, chiến kỹ cùng nội kình giống nhau, chủ yếu là muốn xem thể chất của tu luyện giả có hay không phù hợp với tu luyện công pháp, cho nên thời gian tu luyện của mỗi người đều khác nhau. Nhưng muốn đem một quyển chiến kỹ tu luyện tới trạng thái đại thành như con nói lâu thì một năm, có khi mười năm cũng không biết chừng."

Hạ Nhất Minh há miệng có chút thở dốc, dở khóc dở cười nói: "Cần mười năm mới có thể tu luyện tới đại thành sao?"

Hạ Thuyên Danh trừng mắt nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Nhất Minh, không được ước muốn cao xa, muốn một năm tu luyện được tới trạng thái đại thành đã là tốc độ rất nhanh rồi. Tam ca Nhất Huyễn ngươi tu luyện Thủy hệ nội kình, hơn nữa thể chất đặc biệt thích hợp với Thủy hệ công pháp Miên Chưởng. Cho nên mới chỉ trong vòng một năm đã tu luyện Miên Chưởng tới đỉnh cao của tầng thứ sáu. Được coi là người tu luyện một cái chiến kỹ nhanh nhất trong sơn trang."

Hạ Thuyên Nghĩa đột nhiên tiến lên đứng trước mặt Hạ Nhất Minh nhìn vào hai mắt hắn, nói: "Nhất Minh. Tam ca ngươi khi sau khi mười lăm tuổi mới đạt tới tầng nội kình thứ sáu, cả đời này tiềm lực phát triển của nó đại khái cũng chỉ giống cha ngươi và ta thôi. Cho nên chúng ta mới cho phép nó đem toàn bộ tinh lực đặt lên việc tu luyện chiến kỹ. Còn ngươi thì khác, ngươi còn có một không gian rộng lớn để phát triển, cho nên ta hy vọng cháu hãy lấy việc tu luyện nội kình làm việc chính, chiến kỹ là phụ. Cháu minh bạch chưa?"

Trống ngực Hạ Nhất Minh vội vàng nổi lên, lớn tiếng nói: "Vâng. Thưa Tam thúc. Cháu hiểu được."

Miệng thì nói to thế, nhưng trong lòng Hạ Nhất Minh lại mơ hồ tính toán, nếu phụ thân và Tam thúc biết được, mình chỉ cần nửa ngày để tu luyện chiến kỹ đã đem Kim hệ Cổn Thạch Quyền và Thủy hệ Miên Chưởng tu luyện tới đỉnh cao tầng thứ sáu, không biết hai người bọn họ sẽ có cảm tưởng gì.

Bất quá, Hạ Nhất Minh tuy rằng lá gan không nhỏ, nhưng vào thời điểm này cũng thủ khẩu như bình, không tiết lộ chút gì.

Xoay chuyển ánh mắt, Hạ Nhất Minh chuyển đề tài, hỏi: "Phụ thân. Người đã quay về, vậy còn mẫu thân đâu?"

Hạ Thuyên Danh mỉm cười, nói: "Cửa hàng ngoài thị trấn không thể không có người trông coi, một khi ta đã trở về, mẫu thân con đương nhiên phải lưu lại. Như thế nào? Muốn gặp bà ấy à?"

Hạ Nhất Minh gật đầu thật mạnh, nói: "Vâng. Con nhớ mẫu thân."

Hạ Thuyên Danh tiến lên xoa nhẹ đầu Hạ Nhất Minh vài cái, nói: "Con yên tâm. Qua đây một, hai tháng ta và mẫu thân con sẽ quay về ở vài ngày cùng các con. Còn trong thời gian này, các con phải cố gắng, đừng làm ta và mẫu thân thất vọng."

Hạ Nhất Minh vỗ vỗ ngực, nói: "Cha. Người yên tâm. Con nhất định sẽ không làm hai người mất mặt đâu."

Hạ Thuyên Danh cười to, nói: "Ta tin tưởng con, tiểu thiên tài."

Hạ Thuyên Nghĩa xoay người, nói: "Nhị ca. Huynh cùng Nhị tẩu vì sinh ý của gia tộc bôn ba, đến ngay cả việc tu luyện cũng bị trì hoãn. Hay là hai người về thôn trang một chuyến, đệ sẽ đi trông cửa hàng cho."

Hạ Thuyên Danh khoát tay áo, nói: "Lão Tam. Đệ cùng Lão đại không có kinh nghiệm thương trường, đem cửa hàng giao cho hai người, ta sợ ngay cả hồi vốn cũng không được."

Sắc mặt Hạ Thuyên Nghĩa có chút đỏ lên, do khuôn mặt hơi đen nên nhìn không quá rõ ràng.

Hạ Thuyên Danh vỗ nhẹ vai Lão Nhị, nói: "Lão Tam. Hạ gia trang chúng ta chỉ cần đệ có thể quản lý tốt, cho Đại ca không phải lo lắng chú tâm tu luyện. Như vậy thôn trang chúng ta ở ngoài ngàn dặm cũng không xuống dốc. Hơn nữa, nếu Đại ca có thể thuận lợi đột phá tầng thứ mười như vậy gia trang sẽ có hai đại cao thủ tầng thứ mười. Hạ gia trang chúng ta ở trong thị trấn chính là số một, cho dù Hứa gia và Trình gia của huyện lão gia cũng không dám có tham vọng đối với chúng ta."

Hạ Thuyên Nghĩa do dự nửa ngày, gật đầu nói: "Đệ hiểu. Bất quá cho tới khi Đại ca đột phá tầng thứ mười thì hết thảy mọi việc bên ngoài làm phiền Nhị ca người."

Hạ Thuyên Danh hào khí can vân vung nhẹ hai tay lên, trong không khí nhất thời sinh ra tiếng vang nhỏ.

"Đệ yên tâm, Nhị ca tốt xấu cũng là một người đạt tu vi tầng thứ tám nội kình, cũng không phải cục đất cho người ta muốn làm gì thì làm."

Hai huynh đệ liếc nhau, lại một lần nữa cất tiếng cười to, trong không khí tràn ngập hào khí nói không nên lời.

Hạ Nhất Minh kinh ngạc nhìn bọn họ, chẳng biết vì sao trong lồng ngực mình một luồng khí nóng chảy cuồn cuộn, khoảnh khắc truyền đi khắp cả người, tựa hồ muốn gia nhập cùng bọn họ.

Lúc này, Hạ Nhất Minh đã hạ quyết tâm, mau chóng đề cao tu vi bản thân để tranh thủ sớm một ngày giúp được phụ thân một tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status