Vua mua sắm tam giới

Chương 30



Chương 30: Ai bảo tôi là bậc cha chú chứ?

Thế này không dùng sức, vậy dùng sức thì còn thế nào nữa?

“Một vòng sân tập là bốn trăm mét, chúng ta sẽ so tốc độ chạy một vòng, ai nhanh hơn người đó thắng!”

Lã Hạ Hầu đưa Lý Hạo và Bob đi đến vạch xuất phát, sau khi nói luật thi xong, bèn xoay người, lặng lẽ nhét vào tay Bob một viên thuốc cực nhỏ, nháy mắt với cậu ta.

Bob ngầm hiểu, giả vờ xoa mặt, nhìn có vẻ như muốn cho mình tỉnh táo hơn đôi chút, thực ra là nhân cơ hội khẽ khàng nhét viên thuốc kia vào miệng.

Loại thuốc này là một viên kẹo hỗn hợp tăng lực, tác dụng mạnh hơn nhiều so với đồ uống chức năng đường3glucose, tương đương với thuốc kích thích. Nó có thể giúp Bob vẫn giữ được tốc độ nhanh hơn cả khi dốc toàn lực chạy nước rút trong quá trình chạy bốn trăm mét!

Lý Hạo cười nhạt trong bụng, chiêu trò nhỏ đó đương nhiên không qua mặt được cậu, nhưng cậu cũng chẳng sợ, tự có cách đối phó.

Chỉ thấy cậu đưa tay sờ bên hông mình, lấy ra mấy cây châm bạc dài khoảng một tấc.

Mấy hôm nay cậu đang nghiên cứu phương pháp châm cứu Trung y, bởi vậy châm luôn mang bên người.

Dưới cái nhìn chăm chăm của mọi người, Lý Hạo khẽ vê châm bạc, đâm vào mấy huyệt bách hội, thiên trung, hợp cốc.

“Cậu ta đang làm gì vậy?”

“Ngân châm2độ huyệt, Lý Hạo thực sự có bản lĩnh đó sao?”

Rất nhiều người thấy thế liền bàn tán xôn xao.

“Huyệt bách hội, thiên trung và hợp cốc, đều có thể kích thích chức năng cơ thể, là huyệt đạo có thể kích thích tiềm năng trong cơ thể trong thời gian ngắn.”

Ngành nghiên cứu của Tả Phi Phi chính là thể thuật trong Trung y, cho nên cô rất hiểu biết về huyệt vị, liếc mắt đã nhìn ra mục đích của Lý Hạo.

“Xem ra chắc chắn đối phương giở trò ăn gian gì rồi, Lý Hạo đề phòng bất trắc mới làm vậy. Bằng không với khả năng chạy ngắn của cậu ấy, cần gì phải thế?”

Tả Phi Phi vô cùng tin tưởng tốc độ1của Lý Hạo, sau đó ánh mắt nhìn Lã Hạ Hầu và Bob cũng trở nên coi thường.

Thần Hi bên cạnh thông minh đến mức nào chứ, trong nháy mắt đã hiểu ra mấu chốt, lập tức trừng mắt nhìn đám Lã Hạ Hầu, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lửa giận!

Tất nhiên Lã Hạ Hầu cũng cảm nhận được ánh mắt của Tả Phi Phi và Thần Hi, cậu ta lộ ra vẻ lúng túng, quay lưng lựa chọn mặc kệ hai người, nói: “Nếu hai bên đều đã chuẩn bị xong, thì mau bắt đầu đi!”

“Sẵn sàng!”

Lý Hạo và Bob cùng vào vị trí xuất phát, để Lã Hạ Hầu ở bên cạnh phát lệnh.

“Bắt đầu!”

Vừa dứt lời, cả người Bob hệt như tên1rời cung, lao nhanh về phía trước.

Còn Lý Hạo dường như không nghe thấy tiếng “bắt đầu”, vẫn đứng trước vạch xuất phát không nhúc nhích.

“Lý Hạo, chạy đi! Sao cậu không chạy hả?”

“Lý Hạo, cậu ngây ra đó làm gì?”

Đám sinh viên vây xem cũng không khỏi sốt ruột thay cậu.

“Không sao, cứ để cho cậu ta chạy trước một trăm mét.”

Lý Hạo không nhanh không chậm lắc đầu.

“Mày sẽ phải trả giá đắt cho cái thói ngông cuồng của mình.”

Lã Hạ Hầu tức giận nói: “Hoa Hạ từ xưa đã có chuyện cổ tích thỏ rùa thi chạy, xem ra mày không hiểu cả quy luật đó.”

“Sư chất, sao cậu lại nói bạn của mình là rùa chứ?”

Lý Hạo bĩu môi, như cười như1không nói: “Hay định nói thuốc cậu vừa cho cậu ta uống chiết xuất từ thứ gì đó trên người rùa?”

“Tao...”

Mánh khóe lại một lần nữa bị Lý Hạo vạch trần, Lã Hạ Hầu biến sắc, vừa định mở mồm cãi thì Lý Hạo đã xuất phát, cả người trong nháy mắt hóa thành một bóng mờ, đuổi theo như gió!

Bob dốc toàn lực bứt về đích. Sau khi dùng thuốc Lã Hạ Hầu đưa cho mình, cậu ta cảm thấy mình như siêu nhân, trong cơ thể có luồng sức mạnh dùng không hết, bỏ qua luôn giai đoạn giữ thể lực lúc đầu, cả quãng đường đều chạy nước rút!

“Thằng nhóc Hoa Hạ ngông cuồng, đi chết đi!”

Trong tốc độ cực nhanh, Bob dường như cảm thấy mình đang sung sướng bay lượn, đắc ý hét điên cuồng trong lòng, hệt như đã nhìn thấy hi vọng chiến thắng!

“Mau tăng tốc, tăng tốc đi!”

Nghe thấy tiếng hét ầm ĩ phía sau, Bob quay đầu lại, lờ mờ nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Lã Hạ Hầu. Cậu ta không hiểu nổi, tốc độ của mình nhanh như vậy, lại còn chạy trước Lý Hạo, bọn Lã Hạ Hầu còn nôn nóng cái gì chứ?

Nhưng khi Bob mang theo nghi ngờ quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, cả người tức khắc giật bắn, thiếu chút nữa ngã sấp mặt vì lảo đảo!

Lý Hạo chạy chậm hơn cậu ta, vậy mà chỉ nhờ mấy cây châm bạc tự châm cho mình, lại có thể đuổi theo nhanh như gió!

“Thằng ấy là người sao?”

“Sao nó có thể đuổi kịp mình?”

“Làm sao có thể chứ?”

Bob cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, trong lòng không còn gì khác ngoài cảm giác khó mà tin nổi!

Hiện giờ cuối cùng cậu ta cũng có thể cảm nhận được cảm giác đắng lòng của Nick lúc trước rồi. Cậu ta đã uống thuốc, thế nhưng cậu thanh niên Hoa Hạ này vẫn có thể đuổi kịp mình, bảo mình phải làm sao bây giờ?

“Vù!”

Nhiều chuyện trên thế giới thường như vậy, dù trong lòng không muốn chấp nhận đến đâu, nhưng nó vẫn sẽ tới. Tựa như bông hồng trong lọ vẫn héo khô dù được người yêu trân trọng, tựa như bánh xe lịch sử sẽ không dừng lại vì bất cứ ai không cam lòng.

Theo một tiếng xé gió, bóng hình Lý Hạo vượt lên trước, rốt cuộc cũng lật ngược tình thế!

Tốc độ của Lý Hạo quả thực nhanh đến mức khó tưởng, hơn nữa cậu còn chưa dốc hết toàn lực.

Bởi vì khi cậu dùng phương pháp châm cứu kích thích cơ thể, thần ấn được sát thần Bạch Khởi tặng cậu lúc trước dường như cũng bị chạm phải, bắt đầu truyền sức mạnh vào trong thân thể.

Đó mới là sức mạnh thực sự của thần, dù chỉ dùng một chút thôi, cũng đủ khiến người ta kinh hãi!

“Mất bao lâu? Bao lâu?”

Lý Hạo chạy nước rút hết một vòng lại quay về điểm xuất phát. Tuy mọi người đều biết cậu đã thắng Bob, nhưng vẫn rất tò mò rốt cuộc Lý Hạo mất bao lâu để chạy hết bốn trăm mét.

“Ba, ba mươi tám giây!”

Sinh viên phụ trách tính thời gian nhìn đồng hồ bấm giờ trong tay, mắt trợn tròn, lắp bắp thốt ra một con số khiến mọi người rớt cằm.

Ba mươi tám giây!

Tuy quốc tế không có cuộc thi chạy bốn trăm mét, nên không thể so sánh với kỷ lục thế giới, nhưng mọi người tin rằng, dù là vận động viên chuyên nghiệp được huấn luyện hàng ngày đến đây, thì chưa chắc đã vượt qua được Lý Hạo!

Bob mất hồn mất vía nhìn Lý Hạo, hiện giờ cậu ta cũng hệt như Nick, cả người ngây ra.

“Nhóc con, thi đấu thua cũng không sao cả, nhưng nhân phẩm thua thì không ổn đâu. Lần sau tuyệt đối đừng làm mấy chuyện bỉ ổi như uống thuốc trước khi thi đấu nữa nhé.”

Lý Hạo từ bên cạnh đi đến, lên mặt vỗ vai Bob, mặc kệ cậu ta có hiểu hay không, lạnh nhạt nói: “Lần này coi như để dạy dỗ, tôi không trách cậu, ai bảo tôi là sư thúc của Lã Hạ Hầu, là bậc cha chú của các cậu chứ?”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status