Xuyên đến bộ lạc nguyên thủy

Quyển 2 - Chương 80: Thiếu

 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
 
 Editor: ChieuNinh 
 
 Khi Liễu Thư lại tỉnh lại mặt trời đã muốn lên cao, ánh mắt mơ hồ vươn tay kiểm tra ở bên người, không, ngay cả hơi ấm thừa cũng không có, thì lập tức tỉnh lại, vừa ngồi dậy thì thấy, cửa sổ đóng kín, trong phòng có chút tối tăm, trên giường chỉ một mình cô, vừa rồi sờ sờ bên giường, hiển nhiên hắn đã dậy thật lâu, hoặc là nói... Căn bản không ngủ. 
 
 Gãi đầu ngáp một cái, xuống giường đến bên cửa sổ mở cửa ra, bên ngoài ánh mặt trời chiếu vào, làm cho cô nhịn không được mà lấy tay che mắt, vừa thấy hiện tại thời gian cũng đến buổi chiều. Một giấc này của cô cảm giác ngủ cũng thật sâu, cũng đúng, tối hôm qua tuy rằng cô không động thủ làm việc thế nào, nhưng thần kinh vẫn luôn căng thẳng, một khi buông lỏng ra là có thể không buồn ngủ sao. 
 
 "Allen anh ở đâu?" Mặc quần áo, Liễu Thư để chân trần rồi đi ra ngoài, lúc này mùa hè nóng bức, cô ở nhà thì giầy rơm cũng lười mang cứ để chân trần như vậy, đương nhiên là cô có chừng mực, sẽ không lấy thân thể của chính mình ra đùa giỡn. 
 
 Kêu một vòng cũng không nhìn thấy thú nhân, cho là hắn đi ra ngoài, Liễu Thư gãi gãi đầu đi qua phòng bếp, đêm qua bận xong rất mệt nhọc, cũng không có ăn một chút gì đó lót dạ, hiện tại tỉnh lại quả thực đói lép bụng rồi, trước nhanh chóng tìm chút gì đó ăn mới được. 
 
 "Nha, đều làm xong rồi." Liễu Thư vốn còn tưởng mình xem có cái gì ăn, mới quyết định làm cái gì, không ngờ vào phòng bếp mở nắp cái nồi đầu tiên, trong nồi là thức ăn nấu chín còn ấm nóng, vừa thấy bút tích thì biết là Allen làm cho cô, nhất thời cảm động không thôi, liền đối với việc hắn không nghe theo yêu cầu của cô, không thấy bóng người đi ra ngoài, cũng nguôi giận rồi, vẫn không được tự nhiên thoáng oán giận một chút: "Thật là, bản thân mình không biết làm sao, đi cũng không nói cho em biết một tiếng." 
 
 Nói xong khóe miệng cũng là nhếch lên vươn tay chuẩn bị đi bưng cơm, nhưng mà không đợi đến cô đụng tới khay, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo giọng kinh ngạc của Allen từ phía sau truyện tới: "Tiểu Thư em dậy rồi, anh đang chuẩn bị muốn gọi em rời giường đây." 
 
 "Ồ, anh không đi ra ngoài à?" Trừng mắt nhìn Allen, Liễu Thư cũng rất kỳ quái, còn tưởng rằng hắn đi ra ngoài săn bắn chứ. 
 
 "Không có." Thú nhân thực vô tội nhìn cô: "Không phải em bảo anh hôm nay không cần đi ra ngoài sao." Hắn chính là rất nghe lời đấy. 
 
 "Khụ khụ, phải không?" Liễu Thư xấu hổ cười cười, nhìn về phía hắn cười ngốc một tiếng, lôi kéo tay hắn trong nháy mắt lộ ra biểu tình càng vô tội: "Vừa rồi anh đi đâu? Em tỉnh lại không thấy anh, còn tưởng rằng anh ra ngoài rồi." 
 
 "Như vậyà." Vỗ vỗ đầu Liễu Thư, Allen mang theo ý cười nhẹ giọng an ủi: "Anh nấu cơm cho em, sợ em thức thì bị đói, nhưng mà anh làm xong em cũng không tỉnh, không muốn quấy rầy em, vừa vặn nhà chúng ta sinh hạ nhiều thú tể phải nuôi dưỡng như vậy. Nhưng hiện tại tiểu thú tể chủ yếu uống sữa mẫu thú, anh phải đi làm thức ăn ngon hơn cho nhóm mẫu thú, để cho bọn chúng sinh sữa càng nhiều một chút." Allen nói rõ ràng đâu vào đấy hết thảy hôm nay của mình, sau đó ý cười ấm áp nhìn Liễu Thư. 
 
 Liễu Thư bị nhìn mà đỏ mặt, thế nào cũng thấy Allen cười này là có thâm ý khác nha, chẳng lẽ hắn biết trong lòng mình... chợt lắc đầu một cái, ném xuống cái ý tưởng không làm sao có thể này, trong lòng vẫn cảm thấy bạn lữ nhà mình là thú nhân tốt thuần phác trung thực mới đúng, cho dù... cho dù có một chút phúc hắc, cũng có thể lý giải phải không. 
 
 "Vậy mấy tiểu thú tể còn có nhóm mẫu thú đều thế nào rồi?" Liễu Thư thực xấu hổ, trong nhà vài mẫu thú sinh mấy tổ thú tể, cô cũng chỉ lo lắng suông, sau khi xong rồi thì ngã đầu liền ngủ, đến cái gì tiếp theo đều hoàn toàn quên ra sau đầu, quả thực... rất không có trách nhiệm. 
 
 Mặt cũng đỏ lên, ngượng ngùng nhìn nhìn Allen, nhỏ giọng xin lỗi: "Thực xin lỗi, em đều đã quên, việc này hẳn là em đến làm." 
 
 "Không sao cả, anh đến thì tốt rồi, em đã muốn mệt chết đi thôi." Allen không thèm để ý, ôm lấy Liễu Thư buông ra rồi nói: "Nhanh ngồi lên bàn, anh bưng cơm lên cho em, chúng ta cùng nhau ăn." Nói xong liền bắt đầu động thủ. 
 
 "Anh chưa ăn à?" Liễu Thư nhíu mi, lúc này là lúc nào rồi, không đồng ý nhìn hắn: "Anh cứ nhịn đói như vậy sao?" Đói bụng lắm làm sao bây giờ. 
 
 Vừa thấy Liễu Thư có vẻ tức giận, Allen cũng hoảng, nhưng mà hắn vẫn nháy mắt trấn định lại, dỗ cô nói: "Không có không có, làm cơm xong anh liền ăn, nhưng mà giữa trưa chưa ăn, anh thấy em cũng sắp tỉnh, liền nghĩ chờ em dậy rồi cùng nhau ăn." Nói xong, vẻ mặt đáng thương nhìn cô, hy vọng cô đừng tức giận nữa. 
 
 "Hiện tại cách giữa trưa cũng đi qua thật lâu rồi." Hung hăng liếc mắt con hàng này, Liễu Thư cũng mặc kệ hắn, tự mình động thủ bưng đồ ăn hết lên bàn, mà thú nhân tự giác chính mình làm sai, tội nghiệp nhìn, muốn hỗ trợ cũng không dám, cuối cùng xám xịt đi lấy bát đũa, hoàn toàn không có bộ dáng uy phong lẫm lẫm ngày thường, ài, điển hình một tên bị thê quản nghiêm. 
 
 Thời điểm ăn cơm Liễu Thư cố ý nghiêm mặt, Allen bồi ở một bên cũng làm bộ như nhìn không thấy, nhưng mà một đôi đũa cũng liên tiếp đĩa rau đến trong cái bát khác, vì thế toàn bộ lúc ăn cơm tuy rằng hai người một vẻ mặt không chút thay đổi, ra vẻ tức giận, một người khác phục thấp làm thiếp, nhưng tươi cười sáng lạn trên mặt làm hoảng mắt người ta. 
 
 Nghe nói tiểu thú nhà Liễu Thư hạ tể, gần như mọi người nghe tin tức đều đã chạy tới nhìn một cái, cửa nhà cô đều sắp bị đạp hỏng, đơn giản sau đó cô ngay cả hàng rào bên ngoài cửa cũng không đóng, miễn cho người ta lại đây cô còn 
 
  
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status