Xuyên không thành đại minh tinh

Chương 6

Cũng may cô vốn xuất thân là trợ lí. Trong số những trợ lý kia còn có người quen cũ, nên cũng hòa hợp được với mọi người.

Trợ lí của Trình Bích Điền tốt nghiệp đại học năm ngoái, bình thường chịu tủi thân không ít. Năm ngoái có dịp gặp gỡ, Trần Bội thấy cô ấy lén lút lau nước mắt sau hậu đài, nên đến an ủi cô bé ấy mấy câu, rồi mời cô bé một ly café. Hai người cũng coi như có duyện gặp mặt.

Trần Bội biết tính cách cô bé cũng tốt nên ngồi kế bên cùng ăn cơm. 

-Chị Trần…

Cô nhóc nghiến răng, nhỏ giọng nói :

-Chị bây giờ làm cho chị Giản phải không?

-Ừm. 

Trần Bội gật đầu.

-Vậy tốt quá rồi.

Cô nhóc nghĩ nghĩ lại nói:

-Làm quản lí vẫn tốt hơn là làm trợ lí. Hơn nữa chị Giản lại có chỗ dựa vững chắc, nối tiếng là chuyện sớm muộn thôi.

Trần Bội không hiểu:

-Có người làm chỗ dựa?

Sao cô không biết?

Người em gái này nói đến không phải là giám đốc Trần đó chứ?

Em gái vâng một tiếng rồi tiếp tục ăn cơm. Thực ra trong một năm qua, cô chứng kiến quá nhiều chuyện thế này trong giới rồi. Trình Bích Điền cũng thế. Nếu không phải chú của Trình Bích Điền là đại gia, thì làm sao mà có nhà đầu tư nào để Trình Bích Điền lộng hành ở đoàn phim như vậy. Giản tiểu thư đẹp như thế, xem cái dáng vẻ bực tức mà không dám nói ra của Trình Bích Điền, chỉ sợ so với Trình Bích Điền, người chống lưng cho Giản Nhân Nhân còn tai to mặt lớn hơn.

Trần Bội không truy hỏi đến cùng, trong lòng cô có quá nhiều nghi vấn. Theo những gì cô biết, giám đốc Trần hẳn là không có năng lực lớn như vậy mới đúng chứ?

Người chống lưng cho Trình Bích Điền là ai cô thừa biết, vị đó không hề dễ đụng vào. Có điều vị đó có nhiều cô gái bên cạnh, ông ta sẽ không vì loại việc nhỏ nhặt không đáng này mà ra mặt đâu nhỉ? Như vậy nói không chừng đúng là là giám đốc Trần ra tay. Trình Bích Điền phỏng chừng cũng không muốn làm lớn chuyện. Nếu không vai này chưa diễn đã lộ ra tin nữ chính không bao dung nổi diễn viên nữ hạng 4. Đối với Trình Bích Điền mà nói, đó cũng là một loại công kích.

Đại khái chỉ có thể giải thích như vậy thôi. Trần Bội cũng không muốn tốn hơi sức suy nghĩ về việc này. Sau khi ăn cơm xong, cô mua cơm cho Giản Nhân Nhân rồi quay về nhà nghỉ.

Giản Nhân Nhân thấy Trần Bội đem về một tô cháo thập cẩm, còn có rau luộc thì héo cả người.

Cô muốn ăn xương sườn, muốn ăn thịt,…

-Vốn nghĩ rằng không diễn được vai này. Nhưng giờ đã sắp khai máy rồi, cậu nên chú ý cơ thể mình một chút. Người ta lên hình đều nhìn mập hơn cậu không thấy sao? Trình Bích Điền ốm hơn cậu nhiều, tớ nghe nói cô ấy cả năm đều không ăn cơm đó.

….Đẹp là phải trá giá aaaa.

Giản Nhân Nhân cúi đầu nhìn chân thon dài của chủ nhân thân xác này, lập tức tỉnh táo hẳn :

- Cám ơn câu vẫn còn cho tớ ăn cháo.

-Đúng rồi Nhân Nhân, cậu cùng giám đốc Trần vẫn liên hệ qua lại hả?

Dù câu hỏi này có thể sẽ chạm đến vết thương của Giản Nhân Nhân nhưng Trần Bội vẫn muốn hỏi.

Giản Nhân Nhân nhớ đến người đàn ông trung niên béo ục hôm đó liền thấy mất cả ngon. Cô lắc đầu:

-Không có. Cắt đứt liên lạc rồi.

-Vậy thì kì lạ thật nha. 

Trần Bội nhớ đến sự việc xảy ra trong hai ngày nay, vẫn cảm thấy không tưởng tượng nổi:

- Đầu tiên vợ giám đốc Trần tìm đến cửa, còn chưa kịp ầm ĩ thì đã mất dạng. Sau đó giám đốc Trần còn gọi điện xin lỗi, bảo trợ lí đem trả tiền ăn bữa đó, khẩn thiết kêu chúng ta đến đoàn phim. Rõ ràng đạo diễn đã kêu chúng ta đi đoàn khác tìm vận may, hôm nay lại để chúng ta ở lại. Hơn nữa Trình Bích Điền cũng không lên tiếng, hồi nãy trợ lí của Trình Bích Điền còn nói cậu có người chống lưng. Sao tớ cảm thấy tất cả những chuyện này cứ kỳ quái thế nào ấy.

Giản Nhân Nhân cũng không hiểu rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Cô tiếp nhận toàn bộ kí ức của chủ nhân thân xác này. Bối cảnh gia đình của chủ nhân thân xác này rất bình thường. Cha là giáo viên ở thị trấn, mẹ là y tá, tiền lương không cao, trong gia đình cũng không có thân thích nào là giàu có cả. Bạn bè thì cũng như cô, còn về bạn trai thì càng không có. Đây rõ ràng là cô gái không có gì cả, xuất thân bình thường cố gắng làm việc. Làm sao có thể có người chống lưng phía sau khiến Trình Bích Điền kiêng dè được?

-Thôi, tớ chỉ nói vậy thôi. Cậu ăn cháo đi đã rồi tớ cùng câu ôn lời thoại. 

Trần Bội thấy Giản Nhân Nhân cũng rơi vào suy nghĩ miên man, cười nói: 

-Dù có ra sao, hoàn cảnh trước mắt đối với chúng ta vẫn có lợi. Huống hồ nhờ cái gọi là người chống lưng này, tớ nghĩ Trình Bích Điền trong thời gian ngắn sẽ không tìm cậu gây phiền phức đâu.

- Cũng phải ……

Giản Nhân Nhân đột nhiên nhíu mày 1 cái, ôm bụng dưới.

Trần Bội thấy Giản Nhân Nhân có biểu hiện bất thường, bèn vội tới đỡ cô, lo lắng hỏi: 

-Sao vậy? Trong người không khỏe hả?

Chân mày Giản Nhân Nhân giãn ra, cô lắc đầu nói:

-Không việc gì đâu. Lúc nãy chẳng biết bị sao nữa, cảm thấy bụng dưới như bị đạp 1 cái. Bây giờ thì ổn rồi.

Đến khuya, khi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Giản Nhân Nhân nhận được tin nhắn của Thanh Minh. Cậu hỏi cô, hiện tại mọi thứ có ổn không, có phải giờ đã vào đoàn làm phim rồi không?

Giản Nhân Nhân không có chút cảnh giác nào với Thanh Minh cả. Cô kể cho cậu nghe những chuyện đã xảy ra trong đoàn làm phim hai ngày nay, sau đó lại ngậm ngùi bảo:

[Tôi luôn cảm thấy, bản thân mình còn may mắn lắm.]

Không, không đúng. Không phải số cô tốt, mà là số của thân thể Giản Nhân Nhân tốt. Nếu đã vậy, cô có nên kỳ vọng không ? Kỳ vọng rằng chủ nhân thân thể này cũng giống như cô, đều biến thành người khác.

Trở thành Giản Nhân Nhân, đó không phải là điều mà cô muốn. Chẳng qua, như lời Thanh Minh nói trước đây, mọi chuyện đều là ý trời. Nếu trước mắt không tìm ra cách để quay trở về như ban đầu, thì cô sẽ cố gắng hoàn thành tốt vai diễn Giản Nhân Nhân này.

Thanh Minh trả lời Wechat của cô:

[ Hy vọng sẽ sớm được nhìn thấy cô trên Tivi.]

Giản Nhân Nhân trả lời:

[Vẫn còn sớm mà. Bây giờ mới vừa khai máy, quay phim mà thuận lợi cũng phải mất mấy tháng. Hơn nữa còn đợi qua thẩm định, nói chung quá trình để hoàn thành rất phức tạp, nhanh nhất cũng phải năm sau mới hoàn thành được.]

Thanh Minh nói:

[Hóa ra là vậy à, dạo gần đây tôi có đăng ký Weibo. Giờ có thể theo dõi cô, làm fan hâm mộ của cô rồi.]

Sau khi hai người trở nên thân thiết, có vẻ Thanh Minh cũng không nói chuyện khách khí như trước nữa, cảm giác giống như những người bạn vậy.

Giản Nhân Nhân cười cười : 

[Đại sư cũng có thể dùng Weibo sao? Tôi đúng là được mở rộng tầm mắt.]

Weibo của Giản Nhân Nhân, ban đầu cũng có mười mấy vạn fan hâm mộ. Cô có thể thường xuyên đăng lên đang video ngắn lúc cô hát. Thời gian dài sau đó, cứ thế mà lượng fan hâm mộ chậm chậm tích lũy mà tăng lên.

Thanh Minh nghiêm túc nhấn mạnh: 

[Tôi cũng là người hiện đại mà.]

Cũng có phải người cổ đại đâu, đương nhiên là cậu cũng có thể dùng điện thoại, có thể dùng Weibo. Đến cả Weibo của Trụ Trì, sư phụ cậu, cũng có không ít người theo dõi nữa là.

Không biết vì điều gì, nhưng sau khi nói chuyện cùng với Thanh Minh, Giản Nhân Nhân cảm thấy không còn mờ mịt như trước đó nữa. Ngày trước, khi cô thi đại học, cô luôn cảm thấy rất khó khăn. Còn không phải vì sự kỳ vọng cô đỗ đại học của bố mẹ quá lớn sao? Sau đó nhiều người nói với cô thi công chức nhà nước rất khó, cô cũng thi đỗ. Điều này chứng mình rằng trên đời này, không có chuyện gì khó, chỉ sợ lòng không bền.

Cô quyết định cố gắng đóng phim thật tốt. Đợi khi Giản Nhân Nhân thật thực sự trở về, nói không chừng cô ấy sẽ cảm thấy rất vui mừng.

---

Thẩm Tây Thừa bất đắc dĩ trở về nhà, đối diện với bốn vị “Đại Phật” trong phòng khách, anh cảm thấy vô cùng bất lực.

- Giám đốc Thẩm, năm nay mừng thọ 60 tuổi cho lão già này, không biết Giám đốc Thẩm còn nhớ không. 

Thẩm Danh Thắng nhìn thấy đứa con độc nhất của mình liền lên cơn tức giận. Ông đã hao tâm tổn sức, thể hiện thật xuất sắc trong cuộc chiến giành quyền gia tộc. Năm đó, khi mới ba mươi tuổi, ông đã trở thành chủ nhân Thẩm gia. Hiện tại hai người anh chẳng ăn thua gì của ông đều đã có cháu để bế rồi, còn ông thì…. Đừng nói đến cháu, đến cả con dâu cũng còn chưa thấy đứa nào. Không biết trước khi nhắm mắt có thể nhìn thấy cháu đích tôn ra đời không nữa?

- Con nhớ, là giữa tháng sau. - Thẩm Tây Thừa không biết nên giải thích thế nào với ông bà và bố của mình. Trước mắt, anh không có ý định kết hôn.

Anh đương nhiên không phải là đảng không kết hôn, chỉ là anh chưa gặp được người con gái khiến cho anh có ý định ấy. Quan trọng hơn, anh chẳng có lòng dạ nào đi lo chuyện này.

Thẩm Danh Thắng tức giận không nói nên lời, ông vỗ ghế đứng lên. Bước một bước dài đến trước mặt con trai mình rồi đùng đùng mắng chửi một phen:

- Bố anh năm nay không mừng thọ nữa, mừng cái con khỉ gì! Đã 60 tuổi rồi mà con trai còn chưa kết hôn. Anh nghĩ rằng tuổi anh còn nhỏ lắm sao? Thẩm Tây Thừa, anh năm nay mà còn không tìm đối tượng để kết hôn, thì năm sau đừng có về nhà!

Ông cũng từng phong độ nho nhã lắm chứ. Năm đó, khi ông 50 tuổi, có người hỏi ông “Con trai ông khi nào thì kết hôn” . Ông vẫn nói một cách đầy dân chủ, tiến bộ : “Con trai tôi tuổi đang còn nhỏ, chuyện lập gia đình chưa vội. Cứ để cho con trai tự mình quyết định”

Năm ông 55 tuổi, lại có người hỏi ông câu đó, ông đã không vui rồi.

Còn đến bây giờ...

Không ai dám hỏi ông nữa.

Ai hỏi đến ông liền trở mặt với người đó.

Bà Thẩm tiến lên phía trước, trong lòng bà cũng mong lắm chứ. Bây giờ, mỗi lần đi ra ngoài xã giao với các bà lớn khác, đa phần mọi người đều bồng bế theo cháu trai cháu gái, chủ đề nói chuyện không rời nổi mấy chữ cháu đích tôn. Bà thì... Con trai bà thậm chí còn chưa kết hôn nữa. Vậy nhưng ngoài mặt bà vẫn rất dịu dàng khuyên ngăn chồng mình:

- Bây giờ Tây Thừa đã lớn rồi, nó tự biết trách nhiệm trên vai của nó. Có đúng không, Tây Thừa ?

Làm người thừa kế của Thẩm gia, ngoài việc tiếp nhận công ty bên ngoài, vẫn còn có trách nhiệm quan trọng khác, đó là kết hôn và sinh con...

Nếu như anh một mực không muốn sinh con, vậy thì công ty sau này sẽ phải đem giao cho con trai của anh họ. Đó cũng không phải là điều mà anh muốn xảy ra.

Ông cụ Thẩm và bà cụ Thẩm năm nay tuy đã đã 80 tuổi rồi, có điều vẫn còn rất tỉnh táo, nhanh nhẹn. Người ta vẫn bảo cách đời thường thân thiết, nhìn thấy cháu trai ngoan của mình bị con trai mắng như vậy, trong lòng hai người cũng cảm thấy không vui. Ông cụ Thẩm sẵn cầm cây gậy chống trong tay, bèn đánh Thẩm Danh Thắng một cái rồi lớn tiếng nói:

- Anh mắng cháu tôi như thế thì được cái gì chứ?

-Bố à, mỗi lần con dạy dỗ nó, bố có thể đừng xen ngang được không. – Làm như vậy thực sự khiến ông mất hết cả mặt mũi.

- Nó đã ba mươi tuổi đầu rồi, anh không thể giữ mặt mũi cho nó một tí được à?

- Bố, con năm nay cũng đã 60 rồi, bố cũng nên để cho con ít thể diện chứ.

Bà cụ Thẩm và con dâu ở giữa, giảng hòa cho cả ba bên. Thẩm Tây Thừa không còn cách nào đành mở miệng lên tiếng:

- Con nhất định sẽ kết hôn trước năm 40 tuổi.

- 40 tuổi. - Thẩm Danh Thắng giận tới suýt ngã ngửa. - Mày định kết hôn lúc đã già sao.

Thẩm Tây Thừa đau đầu nói:

- Vậy bố muốn con phải làm thế nào đây.

-Năm sau, đầu năm sau phải kết hôn. Bằng không, tao sẽ công bố họp báo cắt đứt tình cha con với mày.

Thẩm Tây Thừa 

-...

Về đến phòng, hình như anh vẫn còn nghe tiếng mắng “ Thằng con bất hiếu” của bố mình. Thẩm Tây Thừa đứng dậy, bước tới bên cửa sổ. 

Đối với anh mà nói, chuyện kết hôn tựa như là một nhiệm vụ, hoàn thành sớm hay muộn thì cũng chẳng có gì khác nhau.

Nếu bố mẹ đã mong mỏi như thế, vậy thì anh hoàn thành nó sớm hơn là được.

<strong>*</strong> 

Giản Nhân Nhân sáng sớm đã tỉnh dậy, đi vào nhà vệ sinh như mọi khi, mơ mơ màng màng ngồi trên bồn cầu. Trong lúc lơ đãng, phát hiện trên miếng khăn giấy có một vệt màu hồng, nhìn qua giống như máu vậy, nhưng không phải , mà màu hồng rất nhạt.

Như thế này là làm sao đây, chẳng lẽ là sắp đến ngày đèn đỏ sao? Giản Nhân Nhân lấy khăn giấy dùng tạm, mở của ra nói với Trần Bội : 

- Bội Bội, cậu có băng vệ sinh không, cho tớ một miếng.

Trần Bội vừa tìm trong hành lý vừa nghi ngờ nói với cô:

- Cậu tháng này đến sớm hay sao vậy, tớ nhớ là cuối tháng mà.

-Tớ cũng không biết nữa, cảm giác sắp đến rồi.

Trần Bội đưa cho cô một miếng băng vệ sinh, lại tiếp tục nói: 

- Vậy tớ đi mua cho cậu một ít đường đỏ nhé. Mặc dù cậu không đau bụng kinh, nhưng bây giờ đang trong thời kỳ quay phim. Hơn nữa, thời tiết lại nóng như vậy, tớ sợ cậu sẽ cảm thấy không được thoải mái.

- Bội Bội, cảm ơn cậu.

Giản Nhân Nhân trang điểm nhẹ, thay chiếc váy rồi cùng Trần Bội vui vẻ đi ăn sáng.

Bữa sáng của đoàn làm phim đều dùng ở trong khách sạn. Vì cô là một nhân vật nhỏ bé, còn chưa được debut, nên không lo bị fan hâm mộ bám theo. Nhưng kiểu minh tinh nổi tiếng như Trình Bích Điền thì sẽ không tới gian tiệc buffet để dùng bữa sáng, mà thông thường đều do trợ lý lấy giúp cô ta.

Giản Nhân Nhân hôm qua bị tỉnh giấc vì cơn đói hành hạ. Lúc đầu cô muốn đi tìm đồ ăn, nhưng sau đó kịp thời nhớ ra bản thân đang muốn trở thành một diễn viên, nên lại cố gắng nhịn. Lúc này, nhìn thấy bao nhiêu đồ ăn ở trong phòng ăn, bụng càng réo ầm ĩ . 

Trần Bội lại không cho cô tự mình đi chọn, chỉ cho cô ăn một quả trứng trắng, một bát cháo nhỏ còn thêm một cốc sữa tươi và nửa quả táo.

Không thấy ngon miệng...

Đồ ăn của bản thân thì Trần Bội gọi một phần mì thịt bò, trong đó còn có trứng chiên và một ít thịt xông khói.

Giản Nhân Nhân:

-...

Để làm một người đẹp xuất sắc cần phải trả giá thật lớn.

Cô tự nhủ ở trong lòng lần nữa.

Lúc Giản Nhân Nhân đến phim trường, thấy Trình Bích Điền đang ngồi một bên nghỉ ngơi. Trợ lý đang giúp cô ta cầm cây quạt máy mini, còn có thêm một người cầm đồ uống và hoa quả bên cạnh.

Đoàn làm phim lớn như vậy, nhưng những chuyện lông gà vỏ tỏi thì chỉ cần một hai ngày là có thể truyền ra ngoài hết. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 280 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status