Yêu phải một tên "công"

Chương 31

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ed: MKM

Beta: Meo kun

“Hai người các ngươi, ăn thật thoải mái?” Thanh âm Đông Điều Ngô buồn bực vang lên.

“Hoàn hảo, hoàn hảo” Một người nói.

“Bình thường, bình thường.” Người còn lại phụ họa.

Đông Điều Ngô cả kinh nói “Ngụy Thanh tiên sinh nhanh như vậy đã bị cậu đồng hóa rồi sao,Liên?”

Liên từ trong bát mì ngẩng đầu lên, lườm hắn một cái “Bản tính vốn là vậy.”

Ngụy Thanh cũng ngẩng đầu, nhìn Liên một mặt cười vô hại “Không, là Liên dạy tốt.”

Liên nhìn mà tức giận.

Đông Điều Ngô cười cực kỳ gian trá “Cái câu thành ngữ Trung Quốc kia nói thế nào nhỉ? Vỏ quýt dày có móng tay nhọn?”

“Anh bây giờ nói tiếng Trung thật trôi chảy đấy nhỉ.” Liên tức giận, liếc mắt một cái.

“Hoàn hảo hoàn hảo, cũng bình thường thôi.” Đông Điều Ngô cười để lộ ra hàm răng trắng. Thế nhưng hắn đắc ý không được bao lâu, trên đầu liền bị đánh một cái, kết quả là núi lửa bạo phát “Lão cha thối*, ông làm gì vậy!”

*Nguyên văn ‘死老’ – Tử cha: ‘Tử” ở đây chắc ý là ‘chết tiệt’ nhưng để thế thì hơi vô duyên nên Ass thay đổi theo thoại thông dụng của TQ.

“Đối với khách nhân phải lễ phép.” Ba Đông phóng khoáng cười lớn, đem hai cái nút bình rượu đồng thời rút ra “Tới đây, uống chút ‘Sho chiku Bai*’ đi. Các cậu hẳn là chưa được thưởng thức qua rượu sake của quán.”

*Sho Chiku Bai là một nhãn hiệu rượu nổi tiếng của cty Takara Shozu Nhật. Nó bắt nguồn từ Trung Quốc với cái tên ‘松竹梅’ nghĩa là ‘Thông – Tre – Mận’, được biết tới là’ Ba người bạn mùa đông’ (Three friends of winter) vì chỉ duy nhất 3 loại cây này vẫn có thể sinh trưởng trong mùa đông khắc nghiệt mà không bao giờ bị khô héo. Chúng được lấy làm biểu tượng và xuất hiện trong nhiều bức tranh nổi tiếng hay được dùng như một loại họa tiết để trang trí trên tem hay nhưng tấm thiệp của người Nhật. Còn ở VN, người ta gọi rượu này là ‘Rượu vảy vàng’ (trans từ wiki)

“Ba, ba biết hai chữ ‘Lễ phép’ viết như thế nào sao?” Đông Điều Ngô ôm gáy nói một cách lạnh lùng.

“Không biết.” Đông Điều cha thành thực đáp lại.

Liên nhịn cười tiếp nhận một bình sake, bình rượu âm ấm, hiện nhiên đã đun nóng qua. Cậu đem rượu đổ vào chiếc bát được đặt trên mặt bàn trước đó, đầu tiên đưa cho Ngụy Thanh, sau đó liền tự mình rót một chén nhỏ.

Đông Điều Ngô đại khái cũng rốt cục tỉnh ngộ rằng chính mình không cách nào cùng ba câu thông, vì vậy cũng lười phản bác, một tay mò qua cầm lấy một bình sake đổ đầy vào bát ăn cơm, uống một hơi cạn sạch.

Liên nhìn mà hô “Ngưu ẩm mẫu đơn*.”

*Uống như trâu, ý nói uống rất nhiều, không biết thưởng thức. (Kun: nói tục chính là Trâu gặm hoa mẫu đơn ấy:v)

Đông Điều Ngô tức giận,đem bát đập lên bàn, lại rót thêm một chén.

Liên không để ý tới hắn, tự mình uống chén kia. Liên đối với rượu không có cảm giác đặc biệt. Thế nhưng rượu sake của Nhật không có cảm giác cay nóng giống rượu đế Trung Quốc, vào miệng tinh tế lại nhẹ nhàng khoan khoái, giữa mùa đông giá rét uống một chén nhỏ sake âm ấm như vậy, cả tâm tình đều thoải mái.

Ngụy Thanh cũng nếm thử một ngụm “Ừm, uống ngon.”

“Đúng vậy không, ha ha” Ba Đông đột nhiên vỗ lên vai Ngụy Thanh làm Ngụy Thanh suýt nữa đem bát sake đang cầm trong tay vẩy ra ngoài, hắn loay hoay ổn định chính mình “Tới đây, uống nhiều một chút.”

Ba Đông liền giúp Ngụy Thanh rót đầy, Ngụy Thanh cười tiếp nhận. Bên kia Đông Điều trực tiếp thảy sang cái bát cơm, hướng trên bàn giữ lấy nói “Dùng cái này.”

Ngụy Thanh tiếp tục cười tiếp nhận.

Vì vậy nửa tiếng sau, Đông Điều Ngô giơ chai rượu lên nhìn kỹ ” Có 18 độ thôi mà.”

Liên đụng vào vai Ngụy Thanh, không thấy có phản ứng chút gì, vì vậy trầm tư nói “Không phải số ghi vấn đề đâu.” Trên thực tế, cậu cũng chưa bao giờ hình thấy bộ dáng say rượu của Ngụy Thanh, chỉ biết là hắn sợ cay, sợ muốn chết.

Mọi người yên lặng một hồi. Đông Điều Ngô cùng ba Đông hai bên trái phải nâng Ngụy Thanh dậy.

“Thực ngại quá. Đã làm phiền bác rồi.” Liên một mặt nói xin lỗi với ba Đông.

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, là ta bất cẩn, không nên đem rượu ra.”

“Tại sao không cảm ơn tôi?” Đông Điều Ngô bất bình nói.

“Đây là việc anh vốn phải làm. ” Liên tức giận nói “Ai bảo anh lấy bát ăn cơm ra uống.”

“Đệt!” Đông Điều Ngô còn chưa kịp phát tác đã bị ba hắn rống trở lại.

” Đỡ cho tử tế, làm cái gì mà nói nhiều lời vô nghĩa vậy?”

Đông Điều Ngô chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn hận mà quét qua người Liên, nhẫn nhục chịu khó đem Ngụy Thanh tha lên lầu, ném lên giường phòng khách.

Liên cởi giày cùng áo khoác của Ngụy Thanh ra, đắp kín mền, sau đó lại ngồi ở bên giường sờ sờ khuôn mặt ửng đỏ của hắn mà không nhịn cười được. Ngụy Thanh sau khi say lại là một bộ dáng thật biết điều, không hề nháo, chỉ ngủ mà thôi.

Lúc này đã sắp tới giờ cơm chiều, quán mì dần dần có khách, ba Đông vì vậy xuống bận việc, trước khi đi còn dặn dò Đông Điều Ngô tiếp đãi bằng hữu của chính mình cho tốt.

Đông Điều Ngô liên tục đáp ứng, chỉ cầu cho ông đi nhanh một chút, vừa tiễn được lão ba nhà mình đi lại nhìn thấy Liên bên này một màn ấm áp, khẽ nhíu mày.

“Cha cậu biết chuyện của anh ta sao?”

“Biết rồi.” Liên cũng không quay đầu lại nói

“Ha, ông ấy đồng ý?”

“Không nhất thiết là có đồng ý hay không. Chuyện của tôi, chính tôi quyết định.”

“Hi vọng quyết định của cậu là chính xác.”

“Có ý gì?” Liên quay đầu lại, Đông Điều Ngô trước sau như một lười nhác nghiêng người dựa vào chiếc cửa kéo kiểu Nhật.

“Cậu cho rằng cậu hiện tại nói chuyện yêu đương? Tôi lại cảm thấy cậu càng giống như đang nuôi thú cưng vậy. Cậu không cảm thấy cách cậu đối xử với hắn và với thú cưng rất giống nhau sao?”

“Không cảm thấy.” Liên suy nghĩ một hồi nói.

“Được rồi.” Đông Điều Ngô bất đắc dĩ nhún vai một cái “Tôi chỉ muốn nói nếu như cậu thật sự muốn cùng với hắn, tôi đang nói lâu dài, cậu hẳn là nên đổi sang một phương thức khác.”

“Phương thức gì?”

“Thử cùng hắn nói chuyện. Cậu quá ích kỷ, cậu nên tới nói cho hắn biết bản thân mình đang suy nghĩ cái gì.”

“Tôi biết rồi.” Liên vẻ mặt thành thật nói.

“Cậu biết cái đếch gì!” Đông Điều Ngô tàn nhẫn nắm mái tóc của chính mình. Hắn hiểu rất rõ Liên, nếu để cho hắn tin tưởng Liên thật sự có đem lời của hắn nghe vào, đó mới gọi gặp quỷ “Thôi, không nói cái này, tới phòng tôi tán gẫu chút chuyện đi.”

“Vậy A Thanh thì sao.”

Đông Điều Ngô cảm thấy mình sắp điên rồi “Điên mất, hắn đang ở trong phòng nhà tôi nếu có thể có chuyện tôi đem mạng mình trả cho cậu!”

“Nhưng là mạng của anh không đáng giá được như A Thanh.” Liên cười nói.

Cậu ta tuyệt đối là cố ý.

Đông Điều Ngô lạnh nhạt nói “Rốt cuộc cậu có muốn qua nói chuyện hay không?”

“Muốn.” Liên lại chọc chọc mặt Ngụy Thanh, rốt cục đứng lên. Cậu biết nếu mình còn tiếp tục đùa Đông Điều Ngô thì muốn giữ được cái mạng nhỏ này e là không dễ.

Ngay lúc cửa vừa khép lại, Ngụy Thanh vốn đã ngủ say chậm rãi mở mắt ra, con ngươi của hắn vẫn như cũ vẩn đục, tứ chi cũng vô lực, thế nhưng đầu óc lại thanh tỉnh.

Phòng của Đông Điều Ngô ở cách vách. Hắn từ trong ngăn kéo lại lấy ra một bình thanh rượu, không phải “Sho chiku bai”lúc trước, mà là “Asaka*”, hắn đem bình rượu này đặt trên bếp nhiệt sau đó lấy ra, rót mỗi người một chén. So với “Sho chiku bai”, “Asaka” càng thêm ấm áp, một loại rượu thích hợp để đối ẩm trong những ngày đông lạnh giá.

*Asaka là một loại rượu thuốc chữa bệnh làm từ tỏi đen có tác dụng tiêu thực, làm ấm thân thể, thích hợp dùng trong mùa đông.

“Tôi tưởng anh chỉ thích loại rượu mạnh như Vodka.” Liên uống một hớp nói.

“Uống rượu cũng phải tùy trường hợp.”

“Ba mẹ anh có biết anh ở Trung Quốc làm cái gì không?” Liên đột nhiên hỏi.

“Tôi muốn chết chắc?” Nếu để ba hắn biết được thì hắn cũng không cần trở về rồi.

Liên hồi tưởng lại một chút tính cách của ba Đông, tán đồng gật đầu “Cũng phải.”

“Hai người khi nào thì chuẩn bị trở về?”

“Ngày mai đi, vốn là hôm nay chuẩn bị đi, bây giờ xem ra là không đi được rồi.”

“Công ty của cha cậu thì sao?”

“Cùng Bảo Bảo đồng thời giao cho Tiểu Vũ.”

“Tiểu Vũ?” Đông Điều Ngô cố gắng nghĩ lại một chút “À, là cậu ta sao.” Đông Điều Ngô nhớ tới thời điểm hắn tới nhà chính họ Mạc gặp phải nam nhân kia, đôi mắt phượng lạnh lùng kia quả thật khiến người ta khắc sâu ấn tượng.

Liên cảnh giác liếc mắt nhìn hắn “Đừng đánh chủ ý lên Tiểu Vũ, cậu ta không phải là người dễ trêu chọc.”

Đông Điều Ngô không để ý bĩu môi “Cậu cũng đừng che chở đám nhóc nhà mình như thế, cẩn thận ngày nào đó lại bị cắn một cái.”

Liên lần này lại cười đến vô cùng tự tin “Sẽ không.”

Thời điểm Liên trở lại phòng khách đã muộn lắm rồi. Cậu bật chiếc đèn ngủ trong phòng, đến gần nhìn Ngụy Thanhmột chút, phát hiện hắn tựa hồ không có gì không khỏe vẫn còn ngủ say, an tâm nở nụ cười, sờ sờ đầu hắn. Ngay lúc quay người chuẩn bị rời giường thì tay đột nhiên bị tóm lấy. Cậu lại nhìn Ngụy Thanh, phát hiện hắn không có dấu hiệu tỉnh lại, cậu giật giật tay, không dám dùng sức, nhưng làm thế nào cũng không rút ra được, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ than thở một tiếng, dứt khoát vén lên một góc chăn chui vào.

Cậu vừa mới chui vào chăn, Ngụy Thanh liền bản năng tìm nguồn nhiệt dán lại, Liên nở nụ cười ôm đầu Ngụy Thanh làm cho hắn ôm càng chặt hơn, cố duỗi ra một cánh tay để tắt đèn.

Trong phòng rốt cục liền khôi phục một mảnh tăm tối, chỉ là lần này, trong bóng tối nhiều hơn một người.

“Tại sao anh cũng đi cùng?”

Liên bất mãn mà nhìn Đông Điều Ngô bên trái.

“Tôi vừa vặn cũng muốn về nước, mọi người đều là bạn không phải rất tốt sao?” Đông Điều Ngô từ sau tờ báo ngẩng đầu lên, còn thuận tiện hướng nữ tiếp viên đi ngang qua ném một cái nháy mắt. Kỳ thực, hắn là chịu không nổi lão ba mỗi ngày ở bên tai hắn nói tới nói lui, trực tiếp để tiền lại trong phòng sau đó liền chạy mất. Vừa nghĩ đến bộ dáng giận dữ hiện tại của ba mình, hắn liền không nhịn được rùng mình một cái.

“Không tốt một chút nào.” Liên rất không nể mặt mũi nói.

“Xác thực không tốt.” Ngụy Thanh ngồi bên phải phụ họa nói.

Liên cao hứng nhào tới, Đông Điều Ngô thì lại bày ra một mặt không chịu được nhìn hai người.

Máy bay vào xế chiều hôm đó đã đáp xuống sân bay Bạch Vân. Khiến cho bọn họ bất ngờ chính là, đám thợ săn ảnh không biết từ đâu nhận được tin tức, từ sớm đã chờ ở cửa ra của phi trường. May là, Lâm Vũ biết tin tức sớm hơn một bước, vì vậy khi máy bay hạ cánh, Ngụy Thanh vừa mới khởi động điện thoại liền nhận được thông báo của Lâm Vũ. Ba người chờ máy bay dừng lại hẳn mới vội vàng chia làm ba đường rời khỏi sân bay, thậm chí ngay cả thời gian nói đều không có.

Ngụy Thanh ngay ở cửa chính sân bay liền bị chặn lại, cũng may nhóm phóng viên chỉ dò hỏi trong khoảng thời gian này Ngụy Thanh đã đi nơi nào, làm những gì cộng thêm một ít phỏng vấn thường lệ, hiển nhiên cũng không biết hắn mấy ngày nay ở cùng với Liên.

Đông Điều Ngô đi ra chậm một bước, rất nhiều phóng viên đã bị Ngụy Thanh dẫn đi, cho nên hắn nghênh ngang đứng ở cửa gọi taxi.

Liên đi cửa hông, lại sớm đã nhận điện thoại có người chờ ở đó.

“Tiểu Vũ.”

Liên cười, hướng vềngười đang chờ bên cạnh xe vẫy tay.

Trương Vũ vẫn như cũ một mặt băng hàn, lạnh lùng nói “Đi chơi vui vậy sao?”

“Rất vui.”

Liên vô cùng sung sướng ngồi vào chỗ kế bên tài xế, cậu vừa mới ngồi vào đằng sau liền có một vật to lớn nhảy lên trên vai, quả nhiên là mèo mập Bảo Bảo trước khi cậu đi đã giao cho Trương Vũ chăm sóc.

“Nó động tác nhanh nhẹn cùng với hình thể quả là ‘vô cùng’ xứng đôi.” Trương Vũ trào phúng nói.

Giống như nghe hiểu lời nói trào phúng của Trương Vũ, Bảo Bảo há to miệng vang dội kêu một tiếng “Mieoo”.

Liên hoàn toàn phớt lờ, đem Bảo Bảo ôm vào trong ngực tỉ mỉ mà xem “Có phải là lại mập lên không?”

“Cả ngày hết ăn lại ngủ, hết ngủ rồi ăn có thể không mập sao?” Con mèo thối này thực sự khó hầu hạ muốn chết. Chính mình tuy rằng muốn vứt bỏ nó thế nhưng vô dụng, mèo mập này phải nói là vô cùng thông minh, mặc kệ Mạc Tử Ca cùng Minh Tuấn ở một bên ngay cả liếc cũng không thèm liếc một cái, lại cố tình muốn nhìn mình chằm chằm đòi ăn đòi uống, thực sự là phiền chết người.

Liên sờ sờ đám lông mềm mại trên người Bảo Bảo, lại nặn nặn cái mặt béo của nó. Đột nhiên lại nhớ tới những lời Đông Điều Ngô ngày hôm qua nói, thấp giọng tự nhủ “Không giống nói chuyện yêu đương sao?”

“Anh nói cái gì?” Đang lái xe, Trương Vũ nghe thấy cậu nói chuyện quay mặt hỏi.

“Không có gì.” Liên lắc lắc đầu “Đúng rồi, trước cậu gọi điện tới là muốn nói chuyện gì?”

“Tối nay, 7 giờ Lưu Đổng* tổ chức một buổi tiệc kinh doanh nhỏ tại biệt thự Quân Sơn, phát cho chúng ta thiếp mời, bên trên viết rõ người mời là lão gia tử, anh còn có Mạc Tử Ca.” (* nguyên bản là: ngả duy khoa học kĩ thuật lưu đổng)

“Lão gia tử… Tiểu Vũ, cậu từ đâu mà học cái danh xưng này.”

“Trong gia tộc đời chúng ta hiện tại đều gọi như vậy.”

“Bỏ đi, các cậu đừng làm ông ấy tổn thọ….” Liên đau đầu vung vung tay. Mỗi ngày đều gọi như vậy còn không gọi đến đến lão rồi, khó trách ông ấy chạy tới bệnh viện tị nạn “Buổi tối cậu cùng tôi đi, gọi cả Tử Ca nữa.”

Trương Vũ nghe hắn nói như vậy xoay đầu lại “Anh chắc chắn chứ?” Ở nhà nhờ hắn giúp đỡ xử lý sự vụ thì không nói làm gì, nếu như buổi tối thật sựtới tiệc rượu, như thế có nghĩa là công khai lộ diện. Liên, đến tột cùng anh muốn làm cái gì đây?

“Cái này thì có gì không xác định.” Nói xong, vươn tay ra quay đầu hắn “Lái xe phải nhìn phía trước.”

Buổi tối, tại biệt thự Quân Sơn của Lưu gia đèn đuốc sáng choang, nhạc jazz ưu nhã phát ra ở sân trước biệt thự. Nơi đây tụ tập đông đảo các thương gia có tên tuổi, cũng các danh môn quý tộc, thậm chí cả các ngôi sao màn bạc hiện đang được yêu mến cũng có mặt.

Khi chiếc Lamborghini đen lái vào trước lối vào hoa viên của biệt thự, tiệc rượu vừa mới bắt đầu không lâu.

Đầu tiên, từ trên xe bước xuống là một người đàn ông thành thục, hắn nhanh chóng đi tới phía sau mở cửa xe. Trong lúc hắn mở cửa xe, chỗ kế bên tài xế cùng một bên kia cửa xe sau cũng được mở ra, từ bên trong xe đi ra hai người thanh niên đều mặc âu phục sẫm màu, một bộ thiên về màu xanh, bộ còn lại thì màu xám, người trước ánh mắt sắc bén làm người khắc sâu ấn tượng, người sau thì lại hơi chút ngại ngùng cùng non nớt. Cuối cùng bước ra một thanh niên cũng rất trẻ tuổi, mái tóc dài đen óng hiếm thấy được buộc lại tùy ý thả ở sau gáy. Người thanh niên ấy sở hữu một gương mặt xinh đẹp khiến ngay cả phũ nữ nhìn thấy cũng phải cảm thán, âu phục tối màu mặc trên người khiến cho da thịt vốn đã tinh tế càng thêm trắng nõn, dưới ánh trăng dường như có thể tản ra ánh sáng.

“Mạc đại thiếu gia, hoan nghênh đã đến.”

Người chủ trì bữa tiệc này, Lưu Đổng*, Lưu Ái Quốc đưa hai tay ra tiến lên nghênh tiếp, cho Liên một cái ôm thật chặt. (* nguyên bản là: ngả duy khoa học kĩ thuật lưu đổng)

Một bên Mạc Tử Ca nhìn không nhịn được nhíu mày.

“Lưu Đổng, xin chào.” Liên cười đáp lại.

“Vị này chính là tiểu thiếu gia?”

Mạc Tử Ca vốn đang không muốn để ý tới, lại vừa nhìn ánh mắt hàn băng Liên phóng qua liền ngay lập tức đổi thành một nụ cười xã giao “Vâng, tôi là Mạc Tử Ca, Lưu Đổng, xin chào. ”

Không nghĩ tới, Lưu Ái Quốc cười lớn lại một lần nữa ôm cậu thật chặt. Hắn lớn lên lưng hùm vai gấu, khí lực tự nhiên là lớn, lại không biết tiết chế. Mạc Tử Ca thật không tiện từ chối, bị hắn ôm chặt một cái như thế suýt nữa không kịp thở, trong lòng đối anh trai bội phục liền cao thêm một bậc, nghĩ tới Liên mới vừa rồi bị ôm một cái như thế còn có thể hoàn toàn bất động thanh sắc.

Lưu Ái Quốc rốt cục chuyển hướng người cuối cùng. Minh Tuấn hắn cũng biết, trước đây đều là đi theo bên người Mạc Ngôn, vừa nãy đã dừng xe đi tới. Người thiếu niên trước mắt này thoạt nhìn cùng hai thiếu gia Mạc gia cũng khá giống nhau. Mạc Ngôn chỉ có hai đứa con trai, như vậy đây hẳn là, hậu bối Mạc gia cùng anh em nhà họ Mạc xấp xỉ hơn kém một tuổi, con trai của em gái ruột Mạc Ngôn. Thế nhưng, dã tâm của Trương Kinh Thiên đối với Phi Thiên đều là chuyện ai cũng biết, cho nên hắn dù như thế nào cũng không hướng phương diện kia suy đoán; mãi đến tận khi được Liên chứng thực.

“Đây là Trương Vũ, em họ của tôi, hiện tại chuyện của công ty phần nhiều là cậu ta đang xử lý.”

Lời của Liên vừa thốt ra đều khiến ba người xung quanh kinh ngạc.

Đầu tiên, Lưu Ái Quốc xác định thiếu niên có ánh mắt này sắc bén trước mắt chính là Mạc gia biểu thiếu gia, con trai của Trương Kinh Thiên cùng Mạc Vân. Thế nhưng Liên nói câu này là có ý gì, Mạc Ngôn hiện tại bệnh tình không rõ, vốn dĩ tất cả mọi người cho là Phi Thiên sắp đổi chủ. Bởi vì Mạc gia Nhị thiếu gia thực sự không phải người có tài kinh doanh, mà sau lưng Trương Kinh Thiên lại như hổ rình mồi. Sau đó còn truyền ra tin tức Mạc đại thiếu gia trở về, Phi Thiên biến số lại tăng. Liên lẽ ra nên tự mình chiếm vị trí chủ đạo, đả kích thế lực Trương Kinh Thiên. Thế nhưng cậu lại đem con trai Trương Kinh Thiên dẫn tới trước mặt mọi người. Hành động lần này quả là khiến người ta đoán không được.

Mạc Tử Ca trong lòng cũng không bình tĩnh nổi, hắn biết Liên đối với Trương Vũ vẫn rất để ý. Bởi vì,trong số đám trẻ đồng lứa ở Mạc gia, ai cũng biết xuất sắc nhất là Liên, như vậy phía sau Liên, chắc chắn là Trương Vũ. Đây là sự thực mà hắn muốn không thừa nhận cũng không được, hắn không phải người giỏi kinh doanh, nếu nói người Mạc gia thích hợp nhất để kế thừa Phi Thiên đầu tiên phải kể đến Liên, thứ hai, nhất định là Trương Vũ. Kỳ thực Mạc Tử Ca đối với việc kế thừa gia nghiệp cũng không có bao nhiêu hứng thú, nhưng là hắn cũng thực sự không nghĩ tới Phi Thiên cứ như vậy rơi vào trong tay loại người như Trương Kinh Thiên. Hắn cảm thấy được anh trai mình hẳn cũng cùng một ý nghĩ giống hắn. Nhưng nếu vậy thì tại sao Liên lại giới thiệu Trương Vũ?

Trương Vũ nguyên bản mặt lạnh băng vạn năm không đổi, có người nói kỳ thực so sánh giữa Liên và Mạc Tử Ca, tính cách Trương Vũ càng giống Mạc Ngôn hơn, chính là loại người dù gặp bất luận chuyện gì cũng sẽ không biểu hiện ở trên mặt. Lúc này hắn tuy rằng như trước mặt ngoài bất động thanh sắc, đáy lòng lại vô cùng rối loạn. Bất quá hắn tự nhận là bất luận chính mình trong đáy lòng rối loạn nhường nào cũng đoán không ra ý đồ của Liên, cho nên rất nhanh cũng liền từ bỏ suy tư.

Hết chương 31



Three friends of winter
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status