Yêu phải một tên "công"

Chương 44


Edit: An Ju

Im lặng một lúc, Ngụy Thanh nói “Có thể những gì anh sắp nói ra sẽ làm em cảm thấy có chút vô liêm sỉ, thế nhưng…” giống như hắn đang ra quyết định gì đó vậy. “Sau này nếu em có chuyện gì, có thể trao đổi với anh trước được không?”

Liên từ trong lồng ngực của hắn ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó gật đầu.

“Có thể trên thực tế anh không giúp được gì cho em, thế nhưng ít nhất, anh hi vọng mình không phải dư thừa như vậy. Nếu có thể, anh cũng hi vọng có một ngày mình có thể giống thầy Lam, trở thành một người đáng giá cho em ỷ lại.”

“Không phải.” Liên mở miệng, hắn không biết, hóa ra Ngụy Thanh nghĩ như vậy. “Em vẫn luôn rất ỷ lại A Thanh mà, bên cạnh ngươi, đều có cảm giác rất an toàn. Em chỉ không muốn rước thêm phiền phức cho anh…” Hắn càng nói giọng càng nhỏ.

Tuy trong khoảng thời gian này hắn cũng từng nghĩ tới, nhưng nghe từ chính miệng Liên nói ra, Ngụy Thanh còn vui mừng hơn so với tự mình nghĩ, đúng, vui mừng.

Hắn dùng sức xoa xoa tóc Liên, thật không biết nên khen hắn thông minh hơn hay…”Em đó, lo lắng cho em, là lợi ích của người bạn trai như anh.”

Sao lại gọi là gánh nặng được?

Liên chớp mắt một cái, tựa hồ còn đang suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói vừa rồi của Ngụy Thanh. Ngụy Thanh cười, đột nhiên ho khan một tiếng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn sang chỗ tựa lưng không được tự nhiên nói: “Có lẽ những gì anh sắp nói sẽ vô liêm sỉ hơn cả vừa nãy… Thế nhưng.....” Hắn liếc qua biểu tình của Liên, liền nhanh chóng lướt qua, vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Liên. Tuy rằng câu nói này hắn đã chuẩn bị từ rất lâu, nhưng đến lúc nói ra lại…”Có thể…hẹn hò với anh một lần nữa được không?”

Chẳng có gì…đáp lại hắn. Không khí như thể dừng lại. Hắn chờ thật lâu, chờ đến khi cảm thấy cái cổ sắp bong gân vẫn không nghe thấy trả lời, trong xe chỉ có tiếng hít thở khe khẽ của hai người. Hắn nhắm mắt, quả nhiên vẫn là không được, ai bảo mình khi đó cứng rắng buông tay như vậy? Những thứ đã làm mất, làm sao tìm lại dễ dàng như vậy được.

Hắn vừa định quay đầu nói, hay là thôi đi. Đột nhiên cảm thấy một lực đang đập tới, sau đó cả người ngã về đằng sau, “Ầm” một tiếng, đầu đụng phải cửa sổ xe, bỗng chốc sao bay đầy đầu.

“Đau.”

Hắn lại nghe được giọng Liên, lời nói cực hiếm khi mang vẻ hung ác “Đau chết anh đi.” còn mang theo chút nghẹn ngào. (Ju: thươnggg:<)

Hắn có một dự cảm rất không tốt, cúi đầu, đối mặt với một đôi mắt giàn dụa nước mắt. “Làm sao anh có thể cứ thế nói chia tay, cũng không quay đầu lại, em đã rất khó chịu anh có biết hay không, khó chịu muốn chết.”

Liên vừa nói như thế, Ngụy Thanh cũng không quan tâm cái u trên đầu nữa.

Trên thế giới này thứ khó chịu hơn so với phụ nữ khóc chính là người đẹp khóc, ngay cả Lam Phi chỉ mới nhìn thấy Liên đỏ cả vành mắt liền tâm đau lòng không dứt, hiện tại Ngụy Thanh chẳng những gặp phải ngày mưa rào, lại còn không mang ô, huống chi hắn lại chính là đầu sỏ làm cho trời đổi sắc, cứ phải gọi là vô cùng lúng túng. Hắn nhẹ nhàng hôn những giọt nước mắt trong suốt. “Đừng khóc.” Những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống, không có xu hướng dừng lại dù chỉ một chút, Ngụy Thanh đành phải thở dài nói: “Được rồi em khóc đi, nhưng sau này chỉ được khóc trước mặt anh thôi, như vậy, anh có thể an ủi em rồi.”

Hắn vừa nói như thế, Liên càng khóc nhiều hơn, vừa khóc còn vừa tố cáo: “Anh cứ thế đi, bộ dạng cái gì cũng không để ý, còn mỗi ngày nói cười với cậu trai xinh đẹp kia…”

“Chờ đã, em nói cái gì? Cậu trai xinh đẹp?” Ngụy Thanh càng nghe càng thấy sai sai.

Hắn vừa mới kích động muốn phản bác, bị đôi mắt ngập nước kia trừng, giọng nói lập tức nhỏ xuống mức tám, hơi run nói: “Là… Tebby?”

Gật đầu.

Ngụy Thanh hô to oan uổng, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại. “Làm thế nào em vào được trường quay?” Nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ lúc ở trường quay, hắn căn bản sẽ không tiếp xúc nhiều với Tebby.

“Không nói anh biết.” Liên hất đầu, hùng hồn đáp lời.

Được rồi, người khóc lớn nhất. Ngụy Thanh tự nói với mình.

“Em nghĩ anh không cần em nữa.” Liên tiếp tục lên án.

“Làm gì có chuyện đó.” Ngụy Thanh dở khóc dở cười, đột nhiên phát hiện chuyện đang phát triển theo một hướng mà trước giờ hắn chưa hề nghĩ tới, thế nhưng kết quả này đối với hắn mà nói không thể nghi ngờ là rất tốt đẹp. Có điều hắn vẫn không thể yên tâm, vì vậy rất không chắc chắn mà hỏi lại: “Vậy em đồng ý rồi?”

“Đồng ý cái gì?”

… Được rồi, người khóc lớn nhất. Ngụy Thanh lại một lần nữa tự nói với mình.

“Hẹn hò…”

“Đương nhiên là không.” Được đáp trả một cách phi thường quyết đoán.

Ngụy Thanh khóc cười, quả nhiên không thể tốt đẹp như suy nghĩ của mình được. Liên lại nói tiếp: “Em có đồng ý chia tay với anh không?”

“A?” Ngụy Thanh lại một lần nữa không hiểu gì.

“Anh nói chia tay, em có đồng ý không?” Tuy rằng trên mặt còn mang theo nước mắt chưa khô, thế nhưng vẻ mặt người nào đó rất là đắc ý.

“… Không có…”

“Vốn không chia tay, anh nói lại hẹn hò gì nữa.”

Ngụy Thanh im lặng. Hắn cảm thấy được lời nói của Liên không có tí logic nào, nhưng hình như không có gì không đúng, hoàn toàn không có cách nào phản bác. Hắn chỉ có thể ra kết luận. “Cho nên, chúng ta vẫn đang hẹn hò?”

“Đúng, hơn nữa đã gặp người lớn trong nhà.” Liên đưa ra kết luận về mối quan hệ của hai người.

“Đúng, còn gặp người lớn rồi.” Ngụy Thanh bật cười, lại cười tiếp. (Ju: cười thấy ngu chưa =)))

“Anh làm em khóc hai lần.” Liên chỉ chỉ đầu ngón tay tính.

“Đúng, đúng vậu…”

“Cho nên, anh còn quan trọng hơn so với thầy Lam lão sư.” hắn nghiêm túc nói. Mặc dù chỉ là cái lý lẽ xiên vẹo.

Ngụy Thanh biết hắn chỉ muốn làm cho mình an tâm, bởi vậy càng thêm cảm động. “Anh đã chẳng quan tâm nữa, cho dù em còn yêu anh ta, anh cũng phải đoạt lại em.”

Liên không nói gì, Ngụy Thanh còn tưởng rằng hắn thật vui vẻ. Kết quả hắn im lặng một chốc, đột nhiên nói: “Còn Tebby kia thì sao?”

Ngụy Thanh cảm giác đầu mình chợt bành trướng. “Anh và Tebby thật sự không có gì…”

Hắn đang giải thích, trên cửa xe truyền đến một tiếng “đùng”. Ngụy Thanh vừa quay đầu, lại tuyệt vọng khi nhìn thấy bản mặt Tebby kề sát trên cửa sổ xe, nhìn hắn với cười mang ý xấu. Ngụy Thanh giật giật khóe miệng, đang chuẩn bị khởi động xe rời đi, Liên lại đưa tay ra mở cửa sổ xe, xong còn hướng Ngụy Thanh lè lưỡi một cái, lui về chỗ ngồi cạnh tài xế.

Ngụy Thanh không thể làm gì, dùng giọng nói không vui hỏi Tebby: “Chuyện gì?”

Tebby dùng sức duỗi cổ muốn nhìn thấy Liên bên trong rõ hơn, bất đắc dĩ bị Ngụy Thanh chặn đứng. Cậu ta không thể làm gì khác hơn là nhún vai một cái. “Cyan tiên sinh, ngài sẽ không để một mình tôi bỏ lại nơi này chứ, tôi nhớ dường như ai đó trước khi tới đã đáp ứng Lily (quản lý của Tebby) sẽ đưa tôi an toàn trở về?” Tebby vốn thật sự không có ý ảnh hưởng Ngụy Thanh nói chuyện yêu đương, ai bảo bản thân ở trong PUB chơi lâu như vậy, vừa ra tới vẫn nhìn thấy hai người kia chưa lái xe đi chứ? Haizz, cũng không tìm một chỗ kín đáo, chuyện này thật sự không thể trách mình được.

Ngụy Thanh liếc mắt nhìn Liên bên trong, rút từ trong túi tiền vài tờ tiền giá trị lớn nhét vào tay Tebby, thấp giọng nói: “Tự đón xe.”

Nụ cười Tebby càng thêm hiểm ác, cậu ta đột nhiên lớn tiếng nói: “Ơ kìa, ngài nói cái gì? Nói nhỏ như vậy tôi nghe không rõ. À, tôi biết rồi, là sợ người ở bên trong nghe thấy hả?”

Liên ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn rồi cúi đầu. Trong lòng Ngụy Thanh hận đến nghiến răng, rồi lại không có cách nào khác, cuối cùng từ kẽ răng nghiến ra hai chữ. “Lên xe.”

Tebby vẻ mặt đắc ý lên xe. Điều làm Ngụy Thanh khá vui mừng là dọc trên đường đi Tebby không tiếp tục nói ra điều gì kích thích nữa, nếu không hắn có thể thật sự cân nhắc đến chuyện vứt xác cậu ta nơi hoang dã.

Ngụy Thanh một đường lái xe đưa Tebby đến cửa nơi ở của cậu ta, mắt thấy quả bom hẹn giờ chậm rãi xuống xe, còn chưa kịp thở ra một hơi, đột nhiên nhìn thấy hắn gõ cửa sổ xe bên Liên, cúi đầu nói gì đó với Liên. Chỉ là lúc hai người nói chuyện, trên mặt đều mang theo mỉm cười, cho nên trong lúc nhất thời Ngụy Thanh cũng đoán không ra bọn họ rốt cuộc đã nói gì. Chờ Tebby đi rồi, Ngụy Thanh lại khởi động xe, trong lòng run sợ hỏi: “Tiếp theo đi đâu?”

Không biết có phải ảo giác hay không, hắn nhìn thấy Liên quay đầu về phía hắn, nụ cười càng xán lạn hơn. Sau đó Liên hộc ra vài chữ khiến hắn đau đến không muốn sống. “Khách sạn Cảnh Lan, phòng số 707.”

Nơi hắn tỉnh lại sau khi say rượu ngày hôm qua…

Lúc lấy thẻ mở cửa phòng, Ngụy Thanh cảm thấy được tầm mắt nhân viên tiếp tân dừng trên người bọn hắn nhiều hơn mấy giây, hắn ngưng thở, chỉ lo từ miệng nhân viên tiếp tân nghe được mấy lời kiểu “Tại sao không phải cái người ngày hôm qua.” May là kia nhân viên tiếp tân chỉ là nhìn hai người bọn họ thêm mấy lần, không hề nói gì.

Hắn cầm thẻ mở cửa phòng, lập tức kéo Liên tiến vào thang máy, một phút cũng không dám ở lại nơi đó thêm. Kỳ thực nếu không phải Ngụy Thanh lúc này trong đầu hỗn loạn tưng bừng, hắn có thể sẽ nghĩ tới, ngày hôm qua lúc hắn bị Tebby kéo tới đây căn bản say đến rối tinh rối mù, nhân viên tiếp tân không hề nhìn thấy mặt hắn, làm sao nhớ được hắn.

“Giường đôi cơ ~~~” Liên mặt không thay đổi nhìn chiếc giường KING SIZE cảm thán.

Ngụy Thanh vừa sốt sắng đứng ở cửa vừa nhìn Liên đi tới đi lui đánh giá gian phòng này, Liên cứ đi một bước, trái tim của hắn liền run rẩy theo một chút.

Liên không khách khí chút nào đặt mông ngồi lên giường lớn mềm mại “Em muốn tắm rửa.” sau đó hai tay duỗi ra. “Ôm.”

Ngụy Thanh không nói hai lời, bước nhanh tới ôm lấy Liên vào phòng tắm. Nơi này hiển nhiên là một khách sạn đẳng cấp cao, trong phòng tắm là một cái bồn tắm to hình tròn, bên trong đã đổ đầy nước nóng, trên mặt nước còn trôi nổi một tầng cánh hoa hồng đỏ. Ngụy Thanh nhìn thấy xong mặt liền tái mét.

“Phòng dành cho tuần trăng mật cơ à~~~” Liên tiếp tục nhắc lại.

Ngụy Thanh thực sự muốn tự tử luôn cho rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status